“Đến!” Mệnh lệnh của Kỳ Tuấn vang lên, Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng đứng thẳng tắp sống lưng.
“Lập tức về hàng”
“Dạ” Huấn luyện viên thối, bình thường không phải hỉ nộ ái ố không lộ,rất ẩn nhẫn sao, thế nào hôm nay nghe thấy giọng nói Lê Minh Hiên lạitức giận như vậy? Mặc dù không nghĩ ra, cô quay lại nhìn Lê Minh Hiên,vẫn nhịn không được mở miệng nói, “Lê Minh Hiên, anh trở về đi. Huấnluyện viên chúng tôi không có ý tứ gì khác, vụ án này thật sự phức tạp,không để các anh nhúng tay, cũng là tốt cho các anh…”
Nha đầu này sao lại dài dòng như vậy! Kỳ Tuấn lạnh lẽo liếc cô đang bước nhanh tới. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng hướng Lê Minh Hiên khoát khoát tayđuổi theo anh.
“Chờ một chút”. Vừa đi đến cửa, Lê Minh Hiên chợt mở miệng gọi bọn họ lại.
“Chúng tôi từ trong phế thải tìm được cái này, anh nhìn xem có phải củaanh hay không”. Nói xong, con ngươi đen của anh nhìn vào bên trong túimàu đen, móc ra một chiếc dây chuyền bạch kim.
Ngải Tiểu Tiểu vừa nhìn liền nhận ra lúc ở cửa hàng quần áo Kỳ Tuấn đãđeo cái kia cho cô, trong lúc thay trang phục, cô tùy ý kéo xuống nhétvào trong túi quần áo, không ngờ sau vụ nổ tung đó, thế nhưng nó lạikhông hư hại chút nào.
“Không phải giả sao? Thế nào lại bền như vậy?’’ Cô nghi ngờ đem sợi dây chuyền đến trước mặt Kỳ Tuấn.
Con mắt Kỳ Tuấn nhanh chóng tối sầm lại, trừng mắt nhìn cô nói: “Đồ củatôi đưa cho em, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178126/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.