Giọng nói của Kỳ Tuấn nhẹ nhàng mà đầy lý lẽ.
Phó Lâm Học nhất thời không phản bác lại được, đôi mắt sáng ngời của ôngnheo lại, “Tiểu tử thối, cậu dám đảm bảo với tôi trận huấn luyện này,hoàn toàn không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng sao?”
“Không có.”Kỳ Tuấn thành thật đáp, tròng mắt đen thâm thúy lộ ra chút động tình,“Ủy viên cũng từng có tuổi trẻ, nên biết bảo vệ người phụ nữ mình yêu,loại tâm tình này là thân bất do kỷ.”
“Hay cho thân bất do kỷ!”Phó Lâm Học nặng nề vỗ hai vai anh, trên khuôn mặt dày dạn gió sương đãnguội lạnh hiện lên chút dịu dàng và xảo quyệt. Có lúc con người kiêncường cũng sẽ bị một câu nói đả động.
“Tiểu tử thối, cậu nên biết muốn bảo vệ người phụ nữ mình yêu, cũng không nhất định phải bộc lộ tài năng, có khi ngoằn ngoèo lại là một phương pháp tốt!”
“Vâng, ủy viên!” Kỳ Tuấn khom người cúi chào, bộ dạng học hỏi, khóe môi giãn ra một đường cong hài lòng.
“Nhưng mà, cậu không nên đắc ý sớm như vậy.” Phó Lâm Học chuyển đề tài, “Banngày Ngải Tiểu Tiểu có thể theo các cậu đi huấn luyện, nhưng buổi tốiphải đến phòng tạm giam, bổ sung đầy đủ hai mươi bốn giờ. Việc này, thứnhất, có liên quan đến uy nghiêm của kỷ luật quân đội. Thứ hai, là làmcho cấp trên nhìn. Binh pháp có nói: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương!
“Vâng” nhỏ không nhịn sẽ hỏng mưu lớn, anh sẽ sớm đem quân tịch(*) của NgảiTiểu Tiểu điều về chiến đội đặc biệt, đến lúc đó, ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178109/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.