Tay Ngải Tiểu Tiểu dùng sức kéo những cây cỏ nhỏ lên, cắn môi thật chặt. Cô thà ở rừng thêm một đêm nữa chứ không cần đến sự trợ giúp của cái tên đàn ông biến thái kia. Lại nói, tuy người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm, lãnh khốc vô tình. Nhưng mà đối với đồng đội, vẫn được xem như có tính người. Cô cũng không tin anh sẽ bỏ cô thực sự.
“Mười, chín, tám,…, hai…” Kỳ Tuấn nằm xuống đếm ngược thời gian, nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng chợt thấy căng thẳng. Nha đầu này, chẳng lẽ cô quyết định qua đêm ở cánh rừng này hả?.
“Một…” Tính giờ xong, Ngải Tiểu Tiểu vẫn không chịu nhúc nhích, rõ là…. nha đầu đáng chết! Trong lòng Kỳ Tuấn dâng lên một cơn lửa giận. Dù binh lính bướng bỉnh, không nghe lời anh cũng đều có thể thuần phục được, anh không tin mình không thuần phục được người phụ nữ bướng bỉnh này.
Xem ra phải dồn cô tới chân tường cô mới giác ngộ. Nghĩ tới đây, anh lạnh lùng ném ra một câu: “Ngủ ngon!” Sau đó quay người rời đi.
Anh ta đi thật! Ngải Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ. Nghĩ muốn mở miệng thì tự ái trong lòng lại ào ào chạy tới, thành công đem tất cả lời muốn nói chặn lại ở cổ họng.
Cứ như vậy, nhìn bóng lưng mỗi lúc một nhỏ dần của anh, trái tim bỗng trở nên lạnh lẽo. Cô ghét Kỳ Tuấn! Đáng ghét hơn chính là cảm giác mình bị vứt bỏ ở nơi xa lạ.
Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.