Bầu trời bắt đầu rơi những hạt mưa tí tách.
Ngải Tiểu Tiểu thở gấp gáp, ngửa gò má đỏ ửng lên, từ trên trời giáng xuống những hạt mưa khiến cô đang mệt mỏi và phải rùng mình một cái.
Không có thời gian rồi, cô phải mau định vị ra chỗ đặt bia. . . . . . Hai chân xuất hiện vài trận co rút, Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt hơi nghỉ ngơi, mênh mông tận một tiếng đồng hồ khiến cơ thể cô trở nên lạnh lẽo. Sau đó bắt đầu chạy lên bờ biển tìm tòi.
Kỳ Tuấn vừa nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, lập tức phát huy sắc mặt lạnh lẽo của một huấn luyện viên, giễu cợt nói: "Cô không phải là con voi, bước chân không cần nặng nề như thế, định bắt cả thành phố A thức giấc vì cô sao."
Tóc xốc xếch, Ngải Tiểu Tiểu thở hổn hển đem búi tóc xé ra, mặc cho tóc rối bời giống như một ngọn lửa đang khiêu vũ trong gió.
Mưa rơi lớn dần, Kỳ Tuấn lỗi lạc đứng thẳng trên vách đá cạnh bờ biển, thái độ bình tĩnh, không chút nào vì thời tiết mà đánh mất uy nghiêm. Anh ác miệng, anh dường như đang xem thường sinh mạng con người, nó khiến cho lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu cháy bùng bùng!
Ánh mắt khóa chặt người đàn ông đáng giận kia, tế bào toàn thân của cô bắt đầu hoạt động, chỉ cần nắm được bia di động thôi phải không? Hiện tại dõi theo bia căn cứ, hình như cô cảm nhận được nó đang sống!
Tâm nhảy cẫng lên, tháo một băng đạn ra, quả nhiên là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/114317/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.