Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sợ làm phiền anh.” “Thật hay giả đấy? Cậu đến rồi mà không tìm tôi nghĩa là khinh thường tối
Sao? Lần này đến Hàng Châu có chuyện gì không?”
Nguyễn Tấn do dự một lát, nhìn Hạ Chí đang bận rộn trong phòng bếp và đáp: “Anh Dương, tôi đang ở chung với Hạ Chí.” Dương Thâm ở bên kia điện thoại im lặng mất mấy giây, sau đó thở dài thườn thượt: “Ôi, hai người vẫn đi tới bước này...”
“Đều tại tôi, tôi không chờ được.” “Không cần trách ai, một người muốn đánh, một người thích bị đánh
Có rảnh ra ngoài tụ tập không? Dắt cả Hạ Chí theo.”
“Được, trước khi về Đô Thành tôi nhất định sẽ đi tìm anh
Hạ Chí gặp tai nạn nên dạo này ở nhà dưỡng thương.”
“Tai nạn3à? Hạ Chí không sao chứ?”
“Gần như khỏi hẳn rồi, bây giờ đã nhảy nhót tung tăng được, đợi gặp nhau rồi nói.”
“Ừ.”
Mấy hôm sau, trong một nhà hàng sân vườn ven hồ, Nguyễn Tấn đặt chỗ sẵn và đợi vợ chồng Dương Thâm.
Dương Thâm đến đúng hẹn: “Đã lâu không gặp, Hạ Chí.” Hạ Chí gật đầu lễ phép và nói: “Vâng, đã lâu không gặp, Dương tổng, chị Dương.” Cô đặt một cái hộp dài lên trên: “Chị Dương, đây là món quà nhỏ tặng chị, hi vọng chị thích.” Chị Dương cười nhận: “Chà, tôi còn được nhận quà à? Tôi không chuẩn bị gì hết.” “Không sao, không sao cả
Lần trước em đi gấp không nói tạm biệt với chị, xem như đây là quà xin lỗi
Em biết chị vẫn0luôn quan tâm em, gọi em mấy cuộc điện thoại nhưng em không nhận.”
Chị Dương cầm tay Hạ Chí: “Ngồi rồi nói chuyện, đừng đứng mãi
Mọi người đều quen nhau, đừng câu nệ như thế
Đây là cái gì vậy? Để chị xem thử.”
Mọi người ngồi xuống
Chị Dương mở hộp ra, trong đó là một lắc tay thủy tinh, rất độc đáo.
“Đẹp quá, cô gái trẻ luôn có mắt nhìn.”
“Chị Dương thích là được rồi.” Nguyễn Tân nói chêm vào: “Lần này nịnh đúng chỗ rồi
Chị Dương, sau này nhờ chị quan tâm Hạ Chí một chút, cô ấy ở đây một mình không dễ dàng gì.” Chị Dương: “Chỉ cần Hạ Chí muốn thì có thể đến nHạ Chí ăn cơm bất cứ lúc nào.” Nguyễn Tấn: “Vậy cảm ơn trước nhé!”
Lần gặp mặt5này, Dương Thâm và Nguyễn Tân chủ yếu nói vài chuyện làm ăn, chị Dương và Hạ Chí chỉ đến để ôn chuyện cũ.
Chị Dương cầm tay Hạ Chí, nói lời thấm thía: “Hạ Chí, em có thể chọn quay lại với cậu ấy nghĩa là hai đứa có duyên, duyên đến thì không ngăn được
Nhưng chuyện này khó nói lắm, sau này em có nhiều cửa ải khó khăn phải bước qua, em nên chuẩn bị tâm lý sẵn.” Hạ Chí gật đầu, cô biết chị Dương thật lòng muốn tốt cho cô
“Không nói bây giờ cậu ấy đã kết hôn, cho dù sau này ly hôn thì ba mẹ cậu ấy cũng là một cửa ải khó
Theo chị biết, ba mẹ cậu ấy không phải người hiền lành đâu.” Hạ Chí: “Đi4bước nào tính bước đó thôi ạ
Bây giờ em không thèm nghĩ đến mấy chuyện xa xôi kia nữa.” Chị Dương: “Đúng, sống thoải mái là quan trọng nhất.” Lần đó gặp nhau rất vui vẻ, Hạ Chí nhớ kĩ lời khuyên của chị Dương, tương lai còn rất nhiều cửa ải khó khăn phải đi
Ngày hôm sau Nguyễn Tấn lên máy bay về Đô Thành, kì nghỉ đông kết thúc thì phải trở về để đi làm
Trước khi đi, anh hôn Hạ Chí rồi nói: “Tối thứ sau anh sẽ quay lại, đợi anh nhé.” “Anh bận thì đừng đi qua đi lại, em không sao đâu.” “Bây giờ không có chuyện gì quan trọng bằng em
Tiểu Chí, đừng nghĩ nhiều, hết thảy đã có anh.” Hạ Chí đáp vâng và ôm chặt9eo anh
Bởi vì yêu khiến cô trở nên tự ti, cũng vì yêu nên khiến cô trở nên dũng cảm
Sảnh lớn của Tân Thế Kỷ, nghe bảo Hạ Chí hôm nay quay lại làm thì các đồng nghiệp đều xếp hàng chào đón cô
Hạ Chí vừa đến cửa, hai phát pháo mừng vang lên “bốp bốp” làm cả sảnh lớn đều tràn ngập giấy màu đủ mọi màu sắc, rải đầy trên bàn và dưới sàn
“Chào mừng Hạ Chí quay về bình an!” Mọi người cùng hổ lớn
Hạ Chí cảm động tới mức đỏ vành mắt: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Lưu Dương ôm bó hoa đưa cô: “Chị Hạ Chí, bọn em rất nhớ chị đó.”
“Cảm ơn, chị không sao, cảm ơn mọi người.” Hạ Chí hết lòng nói cảm ơn.
Hà Lý cũng đứng giữa mọi người, kết thúc lễ chào đón đơn giản, anh ta nói: “Được rồi, đểu về làm việc đi, để Hạ Chí nghỉ ngơi một chút
Dù sao người ta mới khỏi bệnh
Đúng rồi, mọi người dọn dẹp phòng trước đi.”
Mọi người cười lớn.
Về phòng làm việc, đám Trương Thanh vây quanh Hạ Chí hỏi đủ thứ, bọn họ rất tò mò tình huống hôm đó
Lưu Dương: “Chị Hạ Chí, khi bọn em nghe chuyện chị gặp cướp ở thành phố S thì đều bị dọa chết khiếp.” Trần Bắc Đình: “Đúng thế, em không nghe điện thoại, không trả lời tin WeChat, khiến bọn chị lo muốn chết, may mà sau đó em gọi điện thoại lại.” Hạ Chí: “Khi đó đúng thật là rất sợ, bây giờ nhớ lại cũng thấy sợ
Lần đầu gặp chuyện thể này nên choáng váng hết cả người.” Trương Thanh: “Cho nên nhé, con gái ở ngoài một mình phải chú ý
Em gái Dương, không phải em hay ra ngoài xem phim dạo phố với bạn đêm khuya à? Sau này nhất định phải chú ý an toàn đấy.” Lưu Dương: “Vâng, sau khi chị Hạ Chí gặp chuyện, ba em không cho em ra ngoài buổi tối nữa, đi ra ngoài phải biết là đi với ai, phải về trước mười một giờ đêm.” Trương Thanh: “Bây giờ chị cũng lo cho con gái chị
Nếu sau này con bé thi đậu đại học ở nơi khác, chị ở nhà chắc lo chết mất
Không được, từ giờ trở đi phải tẩy não để nó muốn học ở Hàng Châu.”
Trong lúc mọi người bàn luận thì Hạ Chí nghe thấy tiếng chuông điện thoại
“Suỵt..” cô ra hiệu rồi nhận cuộc gọi: “Alo, chủ nhiệm Hà tìm tôi có chuyện gì không?”
“Là tôi, đến phòng làm việc của tôi một chút.” “Dạ.” Là Tiểu Nam, sao hôm nay lại đến công ty rồi?! Cô để điện thoại xuống rồi nói: “Là Tiểu tổng, gần đây anh ấy đến công ty thường xuyên lắm à?”
Trương Thanh: “Phải, anh ấy không ly hôn, chắc là nghĩ lại rồi, quyết định làm việc chăm chỉ đấy.” Hạ Chí nghĩ thầm, nếu thể thì không thể tốt hơn.
Hạ Chí gõ cửa và bước chầm chậm vào phòng làm việc của Tiếu Nam, ngồi đối diện vị Phật lớn Tiểu Nam này
Thầy cô tới, Tiểu Nam mở miệng hỏi luôn: “Tận về rồi à?”
“Vâng
Tiểu tổng, anh không hỏi chuyện công việc của tôi?” Tiếu Nam xua tay nói: “Tôi yên tâm chuyện công việc của cô, không có vấn đề gì cả
Tân có nhắc đến chuyện hợp tác vào quý sau không?” “Tiểu tổng, đây không phải chuyện trong phạm vi công việc của tôi nên tôi không rõ lắm.” Hạ Chí hơi cuống: “Anh mở miệng ngậm miệng đều là anh ấy, anh có thể hỏi thằng anh ấy mà
Tôi là người công tự rạch ròi.” Tiểu Nam bật cười: “Được được được, không nhắc đến cậu ấy nữa, nói về cô đi
Cô có tính toán gì không?” “Tôi có tính toán gì chứ? Chỉ cần công ty cần tôi thì tôi vẫn tiếp tục làm thôi.” “Tôi hỏi cô và Tân có tính toán gì cho sau này không?”
“Trước mắt cứ thế thôi, anh ấy làm tốt việc của anh ấy, tôi làm tốt việc của tôi, nước sông không phạm nước giếng.” Tiếu Nam dở khóc dở cười: “Được rồi, tôi biết cô còn có thành kiến với tôi cho nên tôi sẽ không hỏi được chuyện gì ra hồn từ cô cả.”
“Tôi không dám.” “Cô có gì mà không dám? Tôi thấy cả công ty này chỉ mỗi cô dám bới móc ông chủ, làm tôi đứng ngồi không yên.” Hạ Chí cảm thấy rất oan uổng: “Tôi không dám thật đấy, Tiếu tổng đừng nói oan cho tôi.”
Tiểu Nam khôi phục gương mặt nghiêm túc: “Tôi đã được vợ tôi tha thứ, chúng tôi sẽ bình tĩnh đợi con mình sinh ra, chúng tôi đã mong đợi ngày đó rất lâu rồi.”
“Còn về Chu Thiến, tôi đã nói rõ với cô ấy từ trước nhưng cô ấy không nghe, còn tìm cách dây dưa, tôi cũng không cần được cô ấy
Cô ấy đến Hàng Châu rồi, ở đây cô ấy không quen ai cả
Hạ Chí, cô có thể ra mắt khuyên cô ấy từ bỏ thay tôi được không?” Hạ Chí ngạc nhiên: “Tôi?” Cô biết Tiểu Nam tìm cô là chẳng có chuyện gì hay ho mà: “Tại sao anh không tự đi khuyến?”
Tôi gặp cô ấy sẽ chỉ làm cô ấy cảm thấy tôi chưa dứt tình mà thôi, tôi không gặp mới làm cô ấy hết hi vọng
Nhưng cô ấy cũng là người vô tội trong chuyện này, dẫu sao đã từng ở bên tôi, tôi không muốn phũ phàng quá
Hơn nữa, tôi đã hứa với vợ là sẽ không gặp cô ấy nữa.” Hạ Chí cúi đầu, nghĩ tới thân phận của mình bây giờ khá giống Chu Thiến, cô cảm thấy rất khó xử
“Xin lỗi Tiểu tổng, tôi không giúp anh chuyện này được, anh tìm người khác đi.” Đang nói thì chuông điện thoại của Tiểu Nam vang lên, anh ta nhíu mày: “Là Chu Thiến, cô ấy bảo tôi mà còn trốn tránh không gặp cô ấy thì cô ấy..
ôi, sao cô ấy lại nghĩ luẩn quẩn như vậy? Trước kia cô ấy không phải là người ưa để bụng chuyện vụn vặt thể này.”
Phòng làm việc của Tiểu Nam có tường bằng kính nhìn hướng mặt trời, có thể thấy rõ tình hình bên ngoài
Hạ Chí thấy mỗi một tầng của tòa nhà văn phòng ở đối diện đều có rất nhiều người nhô ra ngoài cửa sổ nhìn sang đối diện, cũng chính là nhìn về phía tòa nhà của họ.
“Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì không?” Hạ Chí tò mò hỏi, cô đi tới cạnh cửa sổ thì thấy người của tòa nhà văn phòng đối diện đều ngẩng đầu nhìn lên trên, tay còn chỉ lên nữa
Tiểu Nam cũng đi theo nhìn thử thì thấy có rất nhiều lính cứu hỏa bao vây ở dưới lầu, đồng phục màu cam rất bắt mắt, bọn họ đang bơm đệm khí cứu sinh.
Mặt anh ta lập tức trắng bệch
Hạ Chí đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Tiểu tổng, bây giờ Chu Thiến đang ở đâu?” Vừa quay đầu thì thấy sắc mặt Tiểu Nam thay đổi, cô càng chắc chắn chuyện này: “Cô ta ở trên sân thượng của tòa nhà chúng ta phải không?” Tiểu Nam tức giận oán trách: “Gây to chuyện như thế làm gì? Không hiểu đạo lý lòng tham không đủ, rắn nuốt voi hay sao?” Hạ Chí trợn mắt há hốc mồm, không phải cô cố ý ghét Tiểu Nam, nhưng người này đúng là chẳng tử tế gì
Điện thoại của Tiểu Nam vang lên, là số lạ: “Alo, ai đó?” “Là anh Tiểu Nam phải không ạ?” “Đúng vậy, là tôi.” “Bạn gái anh là Chu Thiển đang ở trên mái nhà tòa nhà XX
Cô ấy bảo nếu anh không đến gặp thì cô ấy sẽ nhảy xuống
Cho dù giữa hai người có chuyện gì thì anh nên tới gặp cô ấy, khuyên ngăn cô ấy mấy câu.”
Tiểu Nam lạnh lùng đáp: “Cô ta không phải là bạn gái tôi.”
Hạ Chí ở bên cạnh vẫn nghe thấy đối phương nói gì đó dù tiếng từ điện thoại không lớn, cô cảm thấy tim lạnh hết cả đi vì hành động của Tiểu Nam
“Cho dù là chuyện gì thì anh cũng nên tới một chuyến, tốt xấu gì đây cũng là một mạng người.” “Tôi đang ở nơi khác, không đến được.” Hạ Chí không nghe nổi nữa, quay đầu chạy luôn ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.