*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh đến cửa hàng gần đó mua chăn và gối, cố gắng giúp cô thoải mái hơn một chút
Cô có thể cảm nhận được thỉnh thoảng anh kéo chăn cho mình
Khi đầu của cô gục xuông, anh cũng sẽ đỡ thăng dậy giúp cô
Trong cơn mê, cô nghe thấy y tá nói: “Hạ sốt rồi, truyền xong bình dịch này là có thể về” Nguyễn Tấn: “Vâng, cảm ơn”
Y tá: “Hai người là người nơi khác hả?” Nguyễn Tấn gật đầu: “Đúng, chúng tôi phải đi trong tối nay” Y tá tốt bụng nhắc nhở: “Mặc dù hết sốt, nhưng vẫn phải chú ý, sợ nhất là đến khuya lại phát sốt
Mấy ngày nay2tuyệt đối không được mệt nhọc quá
Về nhà nhớ uống thuốc, uống nhiều nước ấm
Nếu như lại sốt vẫn nên đến bệnh viện” Nguyễn Tân: “Tôi biết rồi, cảm ơn” Người bệnh trong phòng truyền dịch quá đông, y tá vội vàng dặn dò vài câu rồi đi ngay
Nói là nghỉ ngơi, thật ra đây không phải là nơi nghỉ ngơi tốt, chỗ ngồi chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là đông người nên rất ồn ào, nhưng bệnh viện nhỏ nên Cơ sở vật chất hạn hẹp, chỉ có thể đành chịu
Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí, đưa tay vén tóc rơi xuống mặt cô ra sau tai
Hạ Chí vốn dĩ ngủ rất nông, hành động này của anh làm cô tỉnh dậy ngay
Cô không mở7mắt mà ngoảnh đầu sang hướng khác, cô không muốn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594219/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.