*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Chí, mình không sợ cậu cười, đến phút giây đó mình mới thật sự hiểu rõ lòng mình, hóa ra mình đã yêu anh ấy rất nhiều năm rồi”
Nghe thấy giọng của Đường Tự Điểm hơi run rẩy, Hạ Chí an ủi cô: “Từ Điểm, mình nghĩ đây là quyết định đúng đắn nhất của hai người, sau này sống với nhau thật tốt, cố gắng trân trọng
Mình thật sự rất vui mừng cho hai người”
“Cảm ơn cậu” Cúp điện thoại, khóe miệng Hạ Chí nở một nụ cười nhẹ
Dường như cô đã quen với cảm giác phẳng lặng kiểu này rồi
Thậm chí2cô hơi sợ hãi, sợ bản thân sẽ mãi mãi tiếp tục lạnh nhạt như thế
Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, lúc cô kéo hành lý một thân một mình đứng ở cửa nhà, Hà Hoàn không nói câu nào mà chỉ thở dài
Hạ Thiên vui vẻ chạy ra đón chị gái, chỉ có cậu mới mãi mãi có được sự chân thật và đơn thuần của trẻ con: “Chị về nhà rồi, chị về nhà rồi” Giống với năm ngoái, Hạ Chính Đông vẫn ở trong bếp bận rộn cho bữa cơm tất niên, ông nội và bà nội ngồi ở cửa, đợi con cháu qua ăn bữa cơm sum họp
Hạ Chí đem hành lý lên phòng trên lầu ba, Hà Hoàn lặng lẽ đi lên theo
Hạ Chỉ biết chắc7mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594209/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.