*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một cơn gió thổi qua mặt, lá ngô đồng rậm rạp bên trên rung lên sàn sạt khiến cho cái nóng hè trở nên dịu mát hơn, Hạ Chí nói thật: “Chúng tôi chia tay rồi, ha ha” Nói xong, cô cúi đầu, sự đau lòng đong đầy trong mắt
Từ Hạo Lâm biết điều không hỏi thêm, đi dạo cùng với cô Đi một đoạn Hạ Chí tự xua đi sự khó chịu trong lòng, cô ngẩng đầu cười nói: “Thầy Từ, xem ra mẹ tôi rất thích anh Về trường cũ là bà nói bừa đấy” “Ồ, thế em không muốn về sao?” Hạ Chí2lại lắc đầu: “Không, không phải, trước kia chưa nghĩ đến, bởi vì biết không vào được Nhưng sau khi vào thì cảm thấy rất thỏa mãn, gợi lại rất nhiều kí ức” “Thế thì tốt, không uổng công tới khách sáo với bảo vệ một lúc” Từ Hạo Lâm hỏi: “Tôi nghĩ thời học sinh của em ắt hẳn là đặc sắc lắm nhỉ?”
Hạ Chí ngượng ngùng đáp: “Thế thì anh sai rồi, hồi cấp ba tôi là một con mọt sách, rất nặng nề”
“Thật sao?” Từ Hạo Lâm không tin, nhớ hồi tiểu học cổ dũng mãnh như vậy, sao lên cấp ba lại nặng nề chứ?
“Có lẽ cũng do quan hệ trong nhà đó Tôi chỉ muốn học giỏi, tôi muốn ba mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594189/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.