*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng cũng tiến được vị Phật này đi, Nguyễn Tấn hung dữ trừng Dương Thâm và mắng: “Anh kiếm khách hàng mà bắt tôi làm bia ngắm phải không?” Dương Thâm lùi ra sau ba bước, cười giải thích: “Xin lỗi, tôi đã giải thích với Tiểu Hạ rồi
Cậu hi sinh chút thời gian tâm sự với cô ta thôi mà, cô ta có rất nhiều tiền để không.” Nguyễn Tấn giơ tay lên làm từ thể đánh người: “Anh đủ rồi đấy.” Dương Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ và nói: “Tối rồi, tôi phải về nhà
Hai người cũng về sớm đi, tạm biệt.” Nói xong, anh xoay người vợt ngay
Hạ Chí cười lắc đầu, trái lại bắt đầu khuyến Nguyễn Tấn: “Thôi mà, Dương tổng vì công2ty thôi, anh hi sinh chút sắc đẹp đi.” Nguyễn Tấn nghiêm túc nhìn cô và hỏi: “Em không giận à?” “Giận chứ, em rất giận, anh là người đàn ông của em, em không giận mới lạ đấy
Nhưng em sẽ nhịn, anh yên tâm.” Nguyễn Tấn nở nụ cười, ôm lấy cổ và vuốt tóc cổ: “Em đừng để ý, em cứ nhớ, không cần thiết cãi nhau với anh vì Lục Thi Vũ, có nghe chưa?”
“Da.”
Tối khuya, Giang Hạo gọi điện thoại tới, Nguyễn Tấn kích động: “Alo, A Hạo, nói chuyện với ba tôi thế nào rồi?” Giang Hạo cực kì nặng nề: “Vô ích, ông già nhà cậu rất cố chấp, cậu tự lo đi.” “..” Nguyễn Tấn im lặng không nói gì
Giang Hạo dùng kinh nghiệm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594170/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.