*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà Hạ Chí cũng vậy.
Chạng vạng tối, tại một quán ăn gia đình nhỏ bên bờ hồ, diện tích không lớn, ba mặt được nước bao quanh, khung cảnh đẹp và yên tĩnh, Nguyễn Tấn và Hạ Chí tìm một vị trí gần hồ, dù hơi lạnh nhưng nước hồ gọn nhẹ, ánh nến lay động, bầu không khí khá tốt.
Ở giữa chiếc bàn vuông nhỏ bày một chậu hoa tường vi tươi tắn, Đầu xuân giá lạnh, mùa này mà có được hoa tường vị tươi, có thể thấy ông chủ cũng là người có lòng.
Phía dưới bàn có lò sưởi, có thể cởi giày đặt chân lên trên, phía2trên từng đợt gió thổi, phía dưới là tầng tầng hơi ấm, có sự thú vị khác lạ.
Nguyễn Tấn chợt xúc động nói, “Trước đây nhìn thấy một vài quán ăn đặc sắc chỉ có thể suy nghĩ về nó mà thôi, từ trước đến giờ chưa từng đi lần nào
Có lúc hứng thú gọi bạn bè đi còn bị đám bạn cười cho, nói không đến nỗi vì miếng ăn mà lãng phí thời gian và sức lực chạy xa như vậy
Thế là bỏ đi ý muốn đó trong đầu, ngẫm lại cũng đúng, cần gì vì một bữa ăn mà tốn tấm tốn sức.”
“Vậy hiện giờ anh còn cảm thấy chuyện này tốn công tốn sức không?” “Đương nhiên là không, đây là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594143/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.