*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi ăn xong rồi
Cài dây an toàn đi, tối lái xe đây
Cô đến bến xe nào?” Hạ Chỉ cài dây an toàn rồi đáp, “Bến xe miền Đông.”
“Cảm ơn Nguyễn tổng.” Nguyễn Tấn cười khẽ và bắt đầu lái xe, “Bây giờ không phải thời gian làm việc, đừng gọi tôi là Nguyễn tổng như thế, cô có thể gọi tên tôi.” Hạ Chí không gọi được, rất xấu hổ
Cô cầm bữa sáng, hình như ăn sáng trong xe anh cũng không lễ phép lắm
Nguyễn Tấn quay đầu nhìn cô một cái, quả nhiên, mặt cô lại đỏ như đít khỉ rồi, “Ăn đi, không sao đâu
Cô gọi tôi là gì cũng được, chỉ cần có thấy thuận miệng là ổn.” Hạ Chí mím môi, càng ngại ngùng
Cô thấy trái tim nhỏ của mình đang đập dồn dập thình thịch không ngừng trong lồng ngực, cứ như2muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy
“Nhà có cách thành phố xa lắm à?” Nguyễn Tấn nói chuyện nhà với cô
“Không xa, đi xe buýt một tiếng rưỡi là đến.” “Vậy là cô có thể thường về nhà.” “Đúng thế, nhưng tôi khá lười, đến kỳ nghỉ mới về một chuyến Nguyễn tổng ba ngày nghỉ anh định làm gì? Về nhà à?” Nguyễn Tấn lắc đầu, “Không về, nếu không tôi cùng cô về nhà nhé?” Hạ Chí không trả lời được, nếu như dẫn anh về, ba mẹ sẽ hiểu lầm, đến lúc đó thì phải giải thích thế nào đây? Hàng xóm và họ hàng chắc chắn sẽ hỏi, phải đáp thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594126/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.