Nếu như hỏi quan hệ của cô và Nguyễn Tân rút ngắn như thế nào thì hình như là bắt đầu từ khía cạnh ăn uống.
Ăn mì bương đương xong là cả người đều ấm áp. Ra khỏi quán ăn, khí lạnh bên ngoài ập vào mặt, nóng lạnh đan xen khiến cho khuôn mặt của Hạ Chí thoắt đỏ, trông2càng mềm mịn mượt mà. Nguyễn Tân tình cờ thấy có như vậy thì nhất thời không dời mắt đi được, ngẩn người nhìn cô vài giây. Hạ Chí vỗ mặt nói, “Ôi, mấy hôm nay cứ ăn cay mãi, trán lại mọc mụn rồi.” Nguyễn Tấn cười đùa, “Mọc mụn tốt mà, nghĩa là cô còn trẻ. Tôi muốn mọc8cũng không có cơ hội này đâu.” Hạ Chí quay đầu nhìn anh và nói, “Anh còn trẻ mà. Sao lại nói như mình già lắm rồi ấy?” “Ha ha, cảm ơn đã khen. Tổi già thật đấy, cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh vào năm nay nhỉ? Đại khái là tôi hơn cô bảy, tám tuổi đó, khoảng cách khá9lớn đấy.” Hạ Chỉ lắc đầu, “Phải không? Nói thế không phải anh là đàn ông già mà ể à?” Nguyễn Tấn sửng sốt, rất nhiều người nói anh là người đàn ông độc thân kim cương, nhưng chỉ có mình cô nói anh là đàn ông già mà ế thôi. Cái cụm từ đàn ông già mà ế này nghe2cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy. Hạ Chí đĩnh đạc nói, “Nguyễn tổng, may mà anh sống ở thành phố đẩy, nếu anh lớn lên ở nông thôn thì anh sẽ thành kẻ khác loài rồi.” “Thé à?”
“Đúng thế.” Hạ Chí nghiêm túc nói, “Ví dụ như quê tối này, ngoại ô Hàng Châu. Mặc dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594123/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.