*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên bàn trà có hai tách trà, có thể thấy được hai ông bà đã chờ rất lâu. Nguyễn Tấn thấp thỏm đi đến đối diện và ngồi xuống. “Ba, có chuyện gì, ba nói đi.” Đầu tiên Nguyễn Dũng Niên khách sáo hỏi thăm một chút về Giang Hạo, “Ba cũng nghe chuyện ly hôn của Giang Hạo, bây giờ nó thế nào?” Nguyễn Tấn thương tiếc nói: “Chuyện của A Hạo con cũng không rõ lắm, người ngoài không nên xen vào chuyện liên quan đến tình cảm. Liên quan đến quân lệnh nên con càng không thể hỏi nhiều, cậu ấy cũng không thể nói nhiều. Con chỉ biết Kiều Tâm Duy đã rời khỏi Đô Thành, không biết đi đâu, trong lòng A Hạo rất đau khổ...” Nguyễn Dũng Niên gật nhẹ đầu, ngược lại trở nên nghiêm túc, “Tốt xấu gì A Hạo đã2từng trải qua một cuộc hôn nhân, vậy còn con? Ngay cả một đối tượng cũng không có. Con cũng già đầu rồi, đừng suốt ngày hồ đổ với mấy cô gái trẻ không đủ tư cách, nên ổn định tư tưởng đi.” Nói đến đây, trong lòng Nguyễn Tấn đã hiểu rõ, vội vàng nói: “Ba, chuyện của con trong lòng con tự hiểu rõ, ba không cần lo đâu.” Ở bên cạnh, Trịnh Ngọc Thục nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh không nên cắt ngang lời của ba mình. Quả nhiên, Nguyễn Dũng Niên hung dữ quở mắng: “Con hiểu rõ, con hiểu rõ cái quái gì? Con cũng đã ba mươi tư, là lúc lập gia đình rồi đấy. Ba đã nói chuyện xong xuôi với chú Thẩm của con rồi. Tối thứ bảy tới, hai nhà gặp mặt một lần cho con và Thẩm8Giai Dĩnh làm quen với nhau.” “Con không đi!” Nguyễn Tấn lập tức phản đối, “Ba, cái gì gọi là đã nói chuyện xong xuôi? Kết hôn là việc của con, ba không thể sắp xếp thay con được.” Nguyễn Dũng Niên tối sầm mặt, trừng trừng nhìn anh và nói: “Nguyễn Tấn, từ lâu con đã biết con không làm chủ được chuyện hôn nhân của mình, có gì phải chống đối ba?!” “...” Điều này khiến Nguyễn Tấn cứng họng. Đúng vậy, không sai, từ nhỏ anh đã biết, anh không thể làm chủ rất nhiều chuyện. Lớn lên trong một gia đình như thế này, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Vậy nên với đa số những mối tình từng trải qua trong quá khứ, anh đều ôm thái độ chơi đùa. Trịnh Ngọc Thục thấy mùi thuốc súng ngập tràn giữa hai ba con9nên vội vàng hòa giải: “Dũng Niên, có chuyện gì ông từ từ nói, đây là chuyện vui, đừng khiến cho mọi người không thoải mái... Tân à, mẹ đã gặp Thẩm Giai Dĩnh rồi. Hồi bé hai đứa cũng chơi cùng với nhau. Con bé là một cô gái tốt, con sẽ thích mà.” Nguyễn Tấn hít một hơi thật sâu. Lần này ngay cả mẹ cũng đứng về phía ba, anh thật sự uất nghẹn, “Con không rảnh. Công ty cử con đi công tác ở nơi khác, ngày mai phải đi ngay, ít nhất phải mất ba tháng.” Nhắc đến công việc, Nguyễn Dũng Niên càng giận dữ hơn, “Với cái công việc kia của con thì có tương lai gì? Ba đã trải đường sẵn cho con, con lại không chịu nghe lời. Nguyễn Tấn, con nhớ kĩ cho ba, khi nào làm chuyện2gì không phải theo ý con. Con không đi theo con đường ba dã trải sẵn thì ít nhất cũng không được chệch khỏi quỹ đạo quá xa. Ba có rất nhiều cách để trị con, con có thể thử xem.” “...” Nguyễn Tấn thật sự không còn lời nào để nói. Khi còn nhỏ, anh đã lớn lên dưới sự giáo dục theo chủ nghĩa bá quyền của ba. Vốn dĩ anh nghĩ rằng khi trưởng thành rồi chuyển ra ngoài không sống chung với ba mẹ nữa, ba mẹ sẽ quản lí ít hơn một chút. Không ngờ vẫn giống hệt như thế. Nói cho cùng, anh vẫn không có sự quyết đoán chém trước tấu sau như Giang Hạo, dù sao địa vị hiện giờ của Giang Hạo có tư cách để chống đối với gia đình, còn anh thì không có. Không những thế,2bên cạnh anh quả thật không có người ấy, người đáng giá để anh chống đối gia đình. Trịnh Ngọc Thục an ủi chồng: “Ông đừng hùng hổ như thế, nói chuyện đàng hoàng không được hay sao? Nếu thứ bảy này Tân không rảnh, vậy hẹn lần khác, rồi sẽ có cơ hội.” Nguyễn Tấn nhấn mạnh thêm lần nữa, “Ngày mai con chắc chắn phải đi.” Trịnh Ngọc Thục cẩn thận khuyên nhủ: “Công việc quan trọng, công việc của Tân cũng không phải là việc không vẻ vang gì đó. Bây giờ tốt xấu gì con cũng là Phó tổng giám đốc, nó có trách nhiệm của nó.” Nguyễn Dũng Niên bực bội, cuối cùng vẫn nhường một bước, “Được, chờ con về rồi hẹn sau. Cuộc gặp mặt này bắt buộc phải làm, con không trốn thoát được đâu. Muộn rồi, ba mẹ về đây.” Ba mẹ đi rồi, phòng khách trở nên yên tĩnh lạ thường. Nguyễn Tấn chán nản không thôi. Bao nhiêu năm nay, anh hiểu rõ tính cách của ba anh nhất, cũng ghét chủ nghĩa bá quyền của ông ấy nhất. Nhưng mà với năng lực trước mắt của mình, anh không thoát khỏi được quyền thế của gia đình. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. *** Sân bay Hàng Châu. “A lô, chị Lệ.” “Hạ Chỉ, chuyến bay lúc chín giờ sáng mà ba giờ chiều rồi cô vẫn chưa đón được người sao? Cô làm việc kiểu gì vậy?!” Hạ Chỉ cảm thấy ấm ức, cô cũng không biết tại sao máy bay vẫn chưa hạ cánh. “Chị Lệ, tôi đã hỏi hãng hàng không rồi, chuyến bay của Nguyễn tổng bị trễ giờ, bây giờ máy bay vừa hạ cánh, cũng sắp ra rồi.” Hẹn trước là chín giờ máy bay hạ cánh, cô đã đến sớm hơn nửa tiếng vì người cô đón là một khách hàng rất quan trọng của công ty, để có thể cho đối phương thấy một hình ảnh tốt đẹp. Thế mà đợi mãi đến tận bây giờ, ngay cả cơm trưa cô cũng chưa ăn đấy! “Chỉ với một câu máy bay bị trễ thì cô có thể vứt tất cả trách nhiệm sang một bên hả? Là chính cô hẹn Mã tổng gặp mặt bàn hợp đồng vào buổi chiều. Kết quả Mã tổng đợi hai tiếng ở phòng họp mà cô vẫn không xuất hiện. Cố về không được cũng không thể báo lại trước hay sao? Bây giờ hay rồi, Mã tổng tức giận, nói không ký hợp đồng nữa.” Hạ Chỉ nghe thể thì đau hết cả đầu, “Chị Lệ, tôi đã nói với Tinh Tinh, cô ấy không tiếp đón Mã tống sao?” “Chính cố chịu trách nhiệm cho dự án, xuất hiện lỗi sai cũng đừng có đẩy qua cho người khác. Tinh Tinh có dự án khác phải chịu trách nhiệm, sao lại nhận dự án của cô?!” “...” Trong đó rốt cuộc là sai sót ở đâu, Hạ Chỉ chẳng thể biết được, chỉ đành phải xin lỗi, “Chị Lệ, thành thật xin lỗi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ tự mình xin lỗi với Mã tổng, nhất định sẽ cầm hợp đồng đã được ký về.” “Vậy tôi cho cô thời gian hai ngày. Nếu tuần tới cô không ký xong hợp đồng, cô cũng không cần tới công ty nữa!” “A? Alô, alô, alô...” Cấp trên Điền Lệ tức giận cúp điện thoại, Hạ Chí có kêu lớn tiếng đến mấy cũng không làm nên chuyện gì. Hôm nay là thứ sáu mà, cuối tuần Mã tổng cũng phải nghỉ ngơi. Hai ngày này cô đi quấy rầy ông ấy có được không đây? Cô là nhân viên của công ty Tân Tẩn, thường xuyên vì ngốc nghếch mà trở thành bàn đạp của người khác. Vào công ty hai tháng ngắn ngủi, không biết cô đã ôm biết bao oan ức. Nhưng mà cô lại rất bất đắc dĩ, vừa muốn chứng minh bản thân có năng lực sống sót ở thành phố này, vừa muốn giảm nhẹ gánh nặng cho ba mẹ cô ở quê nhà. Dù sao, cô vẫn còn có một cậu em trai không bình thường. Hạ Chí vừa tức vừa vội, lấy điện thoại ra xem đồng hồ, nhịn không được mắng thành lời, “Khách hàng quan trọng gì mà ngạo mạn như vậy, đến trễ sáu tiếng rồi đấy biết không? Người có tay chân khỏe mạnh cũng cần phải tới đón à?! Đồ quái đản!. Bỗng nhiên, cô đột ngột nhận ra đường đi trước mặt bị chắn lại, “Ngại quá, xin nhường một chút, tôi phải đón người.” Cô nhích sang bên cạnh một chút. Rất nhiều người đi ra khỏi lối ra, cô nhón gót và kiễng chân nhìn ngóng. Cô cũng không biết Nguyễn tổng, đành phải giơ cao tấm bảng có viết bốn chữ “Nguyễn tổng Viễn Đại”, vươn cử như một con hươu cao cổ đứng đấy. Nguyễn Tấn đẩy hành lý dịch đến phía trước cô và nói: “Cô à, tôi chính là người cô muốn đón.” Hạ Chí liếc sang và ngây ngẩn cả người, không phải Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Đại là một ông già sao? Tại sao lại trẻ như vậy, còn... đẹp trai như vậy nữa?! Nguyễn Tấn mặc quần áo nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng và cà vạt màu xanh, áo khoác vắt tạm trên khuỷu tay, khuôn mặt vừa góc cạnh vừa sạch sẽ, ánh mắt sáng trong, khí chất nhã nhặn. Ấn tượng đầu tiên mang lại cho người khác là thật sự rất đẹp trai. “Cô ơi, cô ơi?” Thấy ánh mắt đờ đẫn của cô, Nguyễn Tấn gọi cô vài tiếng, nghĩ thẩm, con gái bây giờ, thật sự là càng ngày càng phù phiếm, không có kiên nhẫn, còn mê trai. Tại sao Dương Trạm lại tuyển nhân viên thể này?! “A? À... Anh chính là Nguyễn tổng, Nguyễn tổng chính là anh? Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Đại?” Hạ Chí xác nhận lại một lần nữa. Nguyễn tổng gật đầu, nghiêm túc nói: “Thật có lỗi khi để cô đợi lâu như vậy, nhưng tôi phải giải thích một chút. Không phải tôi ngạo mạn, là máy bay ngạo mạn. Nó muốn trễ sáu tiếng, tôi cũng không có cách nào. À còn nữa, tay chân tôi đều khỏe mạnh, làm cô thất vọng rồi.” Hạ Chí không còn lại gì để nói, người đã xui xẻo rồi cho dù muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Cô chờ ở đây sáu tiếng, vừa rồi chỉ oán trách có một câu còn trùng hợp bị người ta nghe thấy. “Quả thật tôi có thể tự đến khách sạn. Có điều cố đã đến rồi, vậy thì thể hiện tác dụng của quý công ty một chút đi. Nhờ có đưa hành lý của tôi đến khách sạn.” Nguyễn Tân không khách sáo chút nào, nhét hành lý và cặp da vào tay cô, còn nói: “Tôi đã có hẹn với người khác nên không làm phiền cô đưa đón. Cô sắp xếp xong với khách sạn rồi đưa thẻ phòng cho lễ tân là được.” Nói xong, Nguyễn Tấn lập tức đi thẳng. Đi được hai bước lại quay đầu, “Cảm ơn.” Anh bổ sung. “...” Hạ Chí hoàn toàn không thể chen vào một câu, nhìn bóng lưng anh như gió xuyên qua đám đông, cô vẫn còn mơ mơ màng màng. Nghĩa là sao, vừa rồi anh ấy tức giận à? Nhưng mà người nên tức giận đáng lẽ nên là có chứ? Máy bay của anh đến trễ sáu tiếng, sao trách tôi được? Nhìn cặp da và hành lý trong tay, vừa to vừa nặng, chính cô còn có một cái túi, cô không kìm được khẽ làu bàu, “Tôi tới đón người chứ không phải đón hành lý. Anh thật sự xem tôi là người giúp việc à?” Nhưng mà, khách hàng quan trọng của công ty là người cô tuyệt đối không đắc tội nổi. Cô chỉ có thể làm theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]