*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bên dưới bàn, Kiều Tâm Duy đập mạnh lên chân anh. Sao lại nói chuyện như thế? Lỡ như thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải là chúng ta không thoát được liên can à?! Nhưng Giang Hạo cho cô một ánh mắt yên tâm. Dù cho một trăm lá gan, càng là loại người thế này, lại càng không đi tìm cái chết. “Cô ấy bằng tuổi cô đã lấy tôi, một năm có trên ba trăm ngày tôi không ở nhà, có trên hai trăm ngày không ở Đô Thành. Cô ấy vừa làm việc vừa gìn giữ gia đình của chúng tôi. Còn tôi, vì một mệnh lệnh từ quân đội mà ly hôn với cô ấy. Một mình cô ấy mang thai rời xa quê hương, một mình sinh con, một mình nuôi nấng con,2còn phải làm việc kiếm tiền. Trải qua ba bốn năm, cô ấy đều không oán trách không hối hận. Cô làm được không?” Cao Y Nhụy há mồm cứng họng. “Tôi yêu cô ấy, cho nên tôi trăm phương nghìn kế muốn theo đuổi lại cô ấy. Trời cao rủ lòng thương, cuối cùng cô ấy đã đồng ý cho tôi thêm một cơ hội. Cô cảm thấy, haiz, cô cảm thấy tôi sẽ phải lòng người khác sao? Tôi nói cho cô biết Cao Y Nhụy, ở trong mắt tôi, những cô gái như các cô, trong mắt tôi chỉ là giống cái thôi, không hơn, hiểu không?” “Năm đó ly hôn vì tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Tôi cảm ơn cô ấy vì vẫn đứng tại chỗ chờ tôi khi tôi làm tổn thương cô8ấy, không ai biết đến, không oán trách không hối hận. Bây giờ chúng tôi đã phục hôn, bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì đều không thể tách chúng tôi ra, cô đã hiểu chưa?” Cao Y Nhụy cúi đầu, nước mắt chảy ròng ròng. Giang Hạo nghiêm khắc cảnh cáo: “Về sau nếu cô còn quấy rầy chúng tôi, đừng trách tôi không khách khí. Anh trai cô cũng sẽ không đứng về phía cô đâu.” “Không thể làm bạn hay sao? Em xem anh là thầy giáo không được à?” Giang Hạo lắc đầu, “Tôi không thiếu bạn, tôi càng không phải thầy giáo. Cô thiếu bạn thì đi tìm người khác, đừng tìm tôi. Tôi cũng đã nói với cô đến nước này, cô còn chưa rõ nữa à?” Nếu còn chưa rõ, vậy đúng là2đồ ngu, chẳng qua những lời này, anh không nói ra, chừa lại ít tôn nghiêm cho con gái người ta. Cuối cùng, Cao Y Nhụy gật đầu, Giang Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe hiểu rồi thì tốt. Sắc trời bên ngoài dần tối, Kiều Tâm Duy chỉ nghe bọn họ nói chuyện, bụng cũng đói sôi ùng ục. “Được rồi, đều nói rõ rồi phải không? Như vậy đến lượt tôi nói mấy câu.” “Tâm Duy, em...” “Giang Hạo anh đừng nói gì hết, em không nói mấy câu này thì cô ấy vĩnh viễn sẽ giả bộ hồ đồ.” Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn Cao Y Nhụy và nói: “Cô Cao, hôm nay lời tôi nói hy vọng cô có thể thật lòng lắng nghe. Giang Hạo là người đàn ông đã kết hôn, cô yêu anh2ấy thì để trong lòng mà yêu, không ai ngăn cản cố. Một người phụ nữ có thể yêu một ảo tưởng, có thể sống trong thế giới cổ tích, nhưng mà, xin đừng để cái ảo tưởng tốt đẹp này gây ra phiền toái cho anh ấy.” “Cuối cùng tôi dám nói, không có ai yêu chồng tôi nhiều hơn tôi. Trong xã hội này có rất nhiều cám dỗ, tiền tài, quyền lực, địa vị, còn có sắc đẹp. Ai cũng không dám bảo đảm về sau sẽ ra sao. Nếu ngày nào đó anh ấy đi sai đường, chỉ cần tôi còn là vợ anh ấy, chỉ cần tôi còn yêu anh ấy, tôi sẽ kéo anh ấy trở về.” “Cô Cao, những lời này của tôi có thể bây giờ cô không hiểu, nhưng mong6cô nhất định phải nhớ kĩ, bởi vì sau có một ngày cô sẽ hiểu. Khi cô trở thành vợ người khác, trở thành một người mẹ, khi đó cô sẽ hiểu lời tôi.” Cao Y Nhụy không thốt lên nổi một lời. Sau đó, Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy đi ra khỏi bar lounge. Sắc trời đã tối, nếu đã ra ngoài, vậy tìm đại một chỗ ở bên ngoài để ăn cơm luôn. Dọc theo đường đi, Giang Hạo nắm tay cô càng ngày càng chặt, chặt đến mức cô hơi đau. “Này, đau em.” Giang Hạo cười nhẹ, “Bà xã, vừa rồi em hổ báo thật đấy, nói cho cô ta không đỡ được lời nào.” “Sao, anh sợ rồi hả?” “Không, dáng vẻ vừa rồi của em rất đẹp, đẹp nghiêng ngả.” Giang Hạo nâng cằm cô lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô. Kiều Tâm Duy nó ra sau, “Anh làm gì thế? Chú ý hình tượng, quanh đây đều là người quen đó.” “Người quen thì làm sao, người quen đều biết chúng ta là vợ chồng... Bà xã, những lời em nói vừa rồi, anh đều sẽ ghi tạc trong lòng.” “Gì cơ?” “Em nói em yêu anh, ha ha, có lẽ chính em cũng không biết, đây là lần đầu tiên sau khi chúng ta gặp lại, em nói em yêu anh. Anh biết em phục hôn với anh không chỉ vì Hi Bảo mà còn bởi vì em yêu anh, anh sẽ nhớ kĩ. Ừ, về sau anh sẽ gặp phải càng nhiều cám dỗ hơn, đó đều là những viên đạn bọc đường, em phải luôn luôn nhắc nhở anh, đôn đốc anh, nhé?” “Nhé cái gì mà nhé, ăn cơm, đi mau.” “Ha ha, được được, bà xã đi bên này, bà xã, em có lạnh không?... Bà xã, tay em lạnh, anh ủ ấm cho em nhé, bà xã...” Kiều Tâm Duy không chịu nổi ngắt lời: “Anh câm miệng.” Giang Hạo vẫn cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, nếu không phải chính tai nghe được những lời này, anh thật sự cho rằng cô đồng ý phục hôn chỉ là vì con. Màn đêm buông xuống, khách bộ hành tản bộ trên đường càng ngày càng nhiều. Thời tiết ấm áp nên tất nhiên người ta ăn cơm tối xong ra ngoài đi dạo sẽ nhiều hơn. Họ cũng đã rất lâu không có thời gian như hôm nay, hai người tay nắm tay bước chậm rãi trên đường. Đang đi, đối diện ngã tư bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, Kỷ Tiểu Hải. Kiều Tâm Duy nhìn thấy, Giang Hạo cũng nhìn thấy, Kỷ Tiểu Hải hớt mái đầu đinh, áo sơ mi âu phục giày da, thoạt nhìn từng trải hơn rất nhiều. Người trông gầy hơn trước kia, nhưng tinh thần và mặt mày đều rất tốt. Kỷ Tiểu Hải cũng nhìn thấy họ, anh ta cũng không né tránh mà tươi cười bước tới, bên cạnh anh ta còn có một cô gái đi cùng. “Tâm Duy, Giang Hạo, không ngờ lại gặp được ở đây, chào hai người.” Kỷ Tiểu Hải còn tự nhiên và nhiệt tình hơn so với trong tưởng tượng của họ. Giang Hạo cười đáp lại, “Chào hai người, đã nhiều năm không gặp rồi, bây giờ thoạt nhìn cậu... rất tốt nhỉ.” Kỷ Tiểu Hải gật đầu, “Vẫn ổn. Tâm Duy, nghe nói em về Giang Nam rồi?” Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ, một là bởi vì đối phương là Kỷ Tiểu Hải, hai là bởi vì anh hỏi chuyện mấy năm kia, cô tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Ừm, có trở về một chuyến. Gần đây anh thế nào?” “Anh sống khá tốt, ba năm trước mẹ anh qua đời, sau đó anh lại tới Đô Thành, bắt đầu làm lại từ đầu. Em thì sao?” Hỏi xong, Kỷ Tiểu Hải cười, “Ấy, xem anh nói ngớ ngẩn gì thế này, em và anh ta nhất định sống rất tốt.” Giang Hạo: “Thằng nhóc cậu nói đúng đấy, con trai chúng tôi đã đi nhà trẻ rồi. Cậu thì sao, cũng nhanh lên chứ?” Kỷ Tiểu Hải kéo cô gái bên cạnh, giới thiệu: “Bạn gái của tôi đấy. Ừ, nhanh thôi nhanh thôi, không thể kém hai người quá nhiều được. À, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé. Có cơ hội gặp lại sau.” Giang Hạo vẫy tay, “À, được, tạm biệt.” Kiều Tâm Duy chưa bao giờ nghĩ tới việc cổ và Kỷ Tiểu Hải còn có thể bình thản gặp mặt chào hỏi như thế. Tất cả mọi thứ trước kia đều đã tiêu tan đi qua thời gian. Nghĩ tới Tổn Dung Tuyền, nghĩ tới thời đại học, nghĩ tới thanh xuân, hết thảy đều như mây khói thoảng qua. Cô lại nghĩ tới A Nặc, “Giang Hạo, khi nào A Nặc đi thế?” “Thật sự muốn biết à?” “Không nói thì thôi.” “Haiz... nếu em thật sự muốn biết thì anh bảo người đi kiểm tra thử thông tin chuyến bay, cho anh năm phút đồng hồ.” Nói rồi, anh muc di động ra tìm số. Kiều Tâm Duy thở dài, đè lại tay anh, “Bỏ đi, không muốn biết.” “Được, không muốn biết thì đỡ phải tra”. “Đi thôi, nhanh kiếm chỗ ăn cơm, em đói bụng rồi. Em muốn ăn xong sớm rồi về nhà với Hi Bảo.” “Ừ, đằng trước nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]