*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lễ truy điệu bắt đầu từ tám giờ sáng, kéo dài tới bốn giờ chiều, suốt tám tiếng đồng hồ không tạm dừng một giây phút nào. Rất nhiều quan chức cấp cao phát biểu, người nhà cũng đại diện phát biểu, không khí ngột ngạt làm người ta khó thở. Nhưng không ai rời khỏi giữa chừng. Sau khi lễ truy điệu chấm dứt, có một số người mặc quân phục không nỡ rời đi, những người hy sinh là anh em của họ, họ càng đau đớn hơn những người khác. Giang Hạo tìm thấy ba, anh nói, “Ba mẹ, hai người về trước đi, con muốn ở lại một lát.” Giang Chí Trung gật đầu, “Cũng được.” Lâm Thái Âm: “A Hạo à, con còn ổn là mẹ vui hơn hết thảy, đừng hành động theo2cảm tính, hãy nghĩ cho Hi Bảo.” Giang Hạo không lên tiếng, Kiều Tâm Duy nói, “Ba mẹ, làm phiền ba mẹ chăm sóc Hi Bảo giúp con, xong bên này bọn con sẽ sang đón bé” Lâm Thái Ấm đáp: “Không sao, có Hi Bảo ba mẹ càng vui hơn. Nếu muốn thì khỏi đến đón, để Hi Bảo ngủ ở nhà ba mẹ cũng được.” Bên cạnh có lãnh đạo già gọi, “Lão Giang, đi chung không?” “Được.” Giang Chí Trung quay lại dặn dò, “Ba mẹ về đây, hai đứa tự chú ý nhé.” “Dạ.” Giang Hạo gật đầu ưng thuận. Sau một hồi rối ren, Giang Hạo mới vào được phòng nghỉ dành cho người nhà để gặp Phùng Thanh Nhược, vợ của Quách Học Ngôn. Phùng Thanh Nhược thầy Giang Hạo đưa vợ đến cùng, đây6là lần đầu tiên chị ta nhìn thấy người vợ trong truyền thuyết của Giang Hạo. Mọi người trong quân đều truyền tai nhau rằng, Thủ trưởng Giang vì quân lệnh mà phụ lòng gia đình, phụ lòng vợ, cho nên sau khi hoàn thành vụ án buôn lậu ma túy lớn, anh đã rời khỏi quân đội. Giang Hạo rời quân lúc đang tuổi trẻ, lúc sự nghiệp đang trong thời kỳ lên cao, anh rời quân khiến bao nhiêu người tiếc hận. Vị đoàn trường đang có con đường làm quan trải rộng này đã vì gia đình mà rời quân. Sau khi nói chuyện khách sáo một lúc, Phùng Thanh Nhược nhìn Kiều Tâm Duy chằm chằm, chị ta nói, “Cô Giang, nghe danh đã lâu, cô là danh nhân trong nhóm vợ lính chúng7tôi đó.” “Hả?” Kiều Tâm Duy sửng sốt. “Thủ trưởng Giang,” Tầm mắt Phùng Thanh Nhược dời sang Giang Hạo, “trước giờ Học Ngôn đều rất tôn kính anh, luôn lấy anh làm gương.” Giang Hạo: “Chị dâu đừng nói vậy, chị cũng đừng gọi tôi là Thủ trưởng, gọi tôi là Giang Hạo đi. Chị nén đau lòng, trong nhà có khó khăn gì cứ nói với tôi, chúng ta đều ở cùng một tiểu khu mà.” Phùng Thanh Nhược cười, vẻ mặt chị ta cực kỳ mâu thuẫn, ánh mắt đan xen giữa phức tạp lẫn sợ hãi, nhưng cũng mang theo cảm giác không sá gì nữa, trông giống như muốn nói lại không dám nói. Giang Hạo cũng nhìn ra, “Chị dâu, có chuyện gì khó xử chị cứ nói ra, chỉ cần trong khả4năng cho phép, tôi nhất định sẽ giúp chị.” Phùng Thanh Nhược lấy hết can đảm, nói những lời mà có lẽ cả đời này đều khó nói, “Thủ trưởng Giang, anh luôn là tấm gương của Học Ngôn, hễ tôi có câu gi oán trách thì anh ấy đều bảo, Em nghĩ đến Thủ trưởng Giang rồi so lại chúng ta thử xem, em có cảm thấy chúng ta rất hạnh phúc hay không? Đúng thế, khi đó đúng thật là tôi cảm thấy so với sự hy sinh của anh dành cho quân đội thì Học Ngôn nhà chúng tôi không có gì đáng để nói. Sau đó anh rời quân đội, đề cử Học Ngôn, thật ra anh ấy không hề có tự tin. Anh ấy biết năng lực mọi mặt của mình đều6không bằng anh, cho nên anh ấy nói với tôi, “Anh phải đến doanh trại huấn luyện một thời gian, tôi luyện bản thân, anh không thể kém Thủ trưởng Giang quá nhiều được.” Cho nên anh ấy đi, một đi không trở lại nữa.” Nói xong, Phùng Thanh Nhược lại chuyển tầm mắt nhìn Kiều Tâm Duy, giọng điệu nói chuyện cũng không tốt cho lắm, “Cô Giang, sở dĩ tôi nói cô là danh nhân trong những người vợ lính, bởi vì cô có một người chồng có rất nhiều quân công, hơn nữa người chồng này còn có thể bỏ đại cục sang một bên, một lòng vì cô.” Sắc mặt Giang Hạo rất nặng nề, Kiều Tâm Duy cũng thể. “Có lẽ Học Ngôn nhà tôi không có số đó, tài nghệ không bằng người mà vẫn muốn sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm. Đây chỉ là tôi muốn trút ra thôi, hai người cũng đừng coi là thật. Ha ha, tôi chỉ muốn hỏi, có người lính nào không muốn về nhà, người lính nào không trên có giá dưới có trẻ, có người lính nào được lựa chọn. Tại sao Thủ trưởng Giang có thể chuyển ngành mà được mọi người hiểu cho? Tại sao Học Ngôn nhà tôi biết rõ mình không đủ bản lĩnh mà vẫn phải bị đẩy vào vị trí kia? Tại sao?” Phùng Thanh Nhược bắt đầu kích động, người ngoài nghe đến đây thì kéo cánh tay ngắn chị ta tiếp tục nói, “Chị dâu, chị đừng nói như vậy với Thủ trưởng Giang.” Giang Hạo: “Không sao... Chị dâu, chị nói đi, có gì cứ nói hết.” Phùng Thanh Nhược không có ác ý, nhưng trong lòng chị ta oán trách Giang Hạo, chị ta không che giấu được cảm xúc này, “Thủ trưởng Giang, xin lỗi, xin anh tha thứ cho những lời oán hận vô lý của một góa phụ luống tuổi đột ngột mất đi trụ cột. Tôi thật sự cảm thấy anh không thể thoái thác trách nhiệm về cái chết của Học Ngôn và các chiến sĩ trung đội ba. Nếu đây là chiến tranh, thì anh chính là một kẻ đào ngũ mượn danh nghĩa gìn giữ gia đình để lùi bước mà thôi.” Cuối cùng, Phùng Thanh Nhược vẫn bị hai phó tướng bên cạnh dằn xuống, ngay cả ba mẹ Quách Học Ngôn cũng thầm trách chị ta nói những điều đó để làm gì. Giang Hạo không hé nửa lời, nhưng sắc mặt xanh mét không che giấu được, còn Kiều Tâm Duy thì đơ cả người. Cô quay lại nhìn Giang Hạo. Cô vĩnh viễn sẽ không quên được nét mặt anh vào giờ phút này, anh có sự trầm lặng và bình tĩnh khác hẳn với ngày thường. Trong hai ngày sau khi chuyện xảy ra, số câu Giang Hạo nói có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trên cơ bản đều là Tại Hi hỏi thì anh mới trả lời qua loa một câu. Cả con người anh như chìm vào cảm giác tội lỗi và đau đớn. Những lời nói của Phùng Thanh Nhược hôm nay, nhất là ba chữ “kẻ đào ngũ” kia đã đâm thật sâu vào trái tim anh. Rất nhiều người đều khích lệ anh, khuyên giải anh, chỉ có Phùng Thanh Nhược nói ra những điều chính anh cũng thừa nhận, anh là một kẻ đào ngũ. Trên đường về nhà, Giang Hạo không cách nào lái xe được, lái hơn trăm mét là anh đã phanh xe dừng lại. Sắc trời bên ngoài dần sẩm tối, không khí lạnh bằng càn quét hoành hành dữ dội, mà trái tim anh cũng dâng lên sự áy náy điên cuồng, áy náy tới mức run rẩy. Kiều Tâm Duy cầm tay anh, nhẹ nhàng nói, “Để em lái, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Đổi vị trí, Kiều Tâm Duy ngồi vào ghế lái, đã bốn năm rồi cô không lái xe, một người đã bốn năm không sờ vào vô lăng, có thể tưởng tượng tốc độ lái xe của cô chậm đến mức nào. Lúc quay đầu xe, đột nhiên có tiếng “két”, Kiều Tâm Duy giẫm phanh gấp. Cô nghĩ thầm, hỏng rồi, nhất định là đầu xe đã cọ vào vành đai xanh rồi. Cô căng thẳng nhìn sang Giang Hạo. Mà Giang Hạo lại chẳng nói gì, chỉ vươn một bàn tay nắm lấy cả tay cô và vô lăng. Anh giữ tay lái, nói nhỏ: “Nhấn ga.” “Hả?” “Không sao, thả lỏng, từ từ nhân ga.” Kiều Tâm Duy làm theo, từ từ nhấn chân ga, xe cũng chậm rãi chạy vào làn xe chạy bình thường. Đã nhiều năm cô không lái xe, khống chế phương hướng không tốt, cô đánh tay lái mạnh quá mức nên mới cọ vào bồn hoa. “Em xin lỗi.” “Không có gì đâu, xe không đáng ngại.” Kiều Tâm Duy hít một hơi, nói tiếp: “Xin lỗi, không chỉ vì đầu xe, mà còn vì...” “Đừng nói nữa.” Giang Hạo ngắt lời. Kiều Tâm Duy khẽ cắn môi, nuốt sự chua xót trong ngực xuống, cô biết anh khó chịu, cô muốn an ủi anh vài câu, muốn chia sẻ một ít khổ sở cùng anh. Giang Hạo nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tập trung lái xe, chúng ta đi ăn cơm trước, cả ngày chưa ăn gì rồi... Sau đó về nhà, anh có chuyện muốn nói với em. Để Hi Bảo ngủ ở nhà ba mẹ một đêm đi.” “Vâng.” Thật ra Kiều Tâm Duy cũng nghĩ thế, chuyện rối loạn như vậy, cô sợ không chăm nom con được. Trời dần tối, chỉ chốc lát sau, màn đêm đã buông xuống, bọn họ ăn đại vài miếng ở quán ăn gần tiểu khu. Giang Hạo chỉ ăn hai miếng là buông đũa, hoàn toàn không có khẩu vị. “Đã hai ngày rồi anh không ăn uống đàng hoàng, hôm nay dù thế nào cũng ăn thêm một ít đi, bằng không sức khỏe sẽ suy sụp.” Dưới sự khuyên bảo của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo miễn cưỡng ăn hai miếng nữa. Anh bưng bát cơm, nhìn chằm chằm cơm tẻ trong bát và nói: “Anh nhớ có lần diễn tập thực chiến, anh dẫn dắt một tiểu đội bị nhốt ở rừng rậm trong núi sâu bốn ngày bốn đêm, không có gì để ăn. Học Ngôn bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một bọc gạo nhỏ. Mọi người nhóm lửa nấu cơm, cũng chỉ được chừng hai bát thôi, thơm đến nỗi nước miếng ai cũng chảy ròng, nhưng họ đều nói không đói, cứng đầu muốn đưa cơm cho anh ăn. Không đói, ai tin chứ, ha ha..” Anh cười khổ. “Vậy rồi giải quyết thế nào?” “Sau đó chia đều, mười hai người chia nhau hai bát cơm, mỗi người hai thìa. Bởi vì đây là quân lệnh của anh, bọn họ phải nghe theo.” “Sau đó nữa thì sao? Lần diễn tập đó mọi người có thắng không?” “Đương nhiên, bọn anh là thường thắng quân mà.” Lúc Giang Hạo nói lời này, khóe miệng nhếch lên sự kiêu ngạo xưa nay chưa từng có. Đó là những chiến sĩ bộ đội đặc chủng ưu tú nhất do anh chọn lựa và huấn luyện. Kí ức càng nhiều, đau xót cũng càng nhiều, Giang Hạo nói một hồi thì im lặng, nhìn chằm chằm bát cơm ngẩn người. Bỗng nhiên, Kiều Tâm Duy cầm tay anh, dịu dàng nói, “Anh đi đi.” Giang Hạo đang cúi đầu chợt ngẩng lên một cách máy móc, vừa đờ đẫn vừa kinh ngạc nhìn cô. “Đừng lo lắng chuyện nhà, em sẽ chăm sóc tốt cho con, em cũng sẽ hiếu thảo với ba mẹ, anh cứ yên tâm mà đi.” “...” Giang Hạo hơi mấp máy môi nhưng thật lâu cũng không thể thốt ra lời. “Em biết anh đã quyết định rồi, hơn nữa không thể dao động. Em nói những điều này là hi vọng anh đừng phân tâm lúc ở trên chiến trường, đừng áy náy với em và con. Giang Hạo, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, hãy vứt bỏ hết những vướng víu đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Nếu không chờ được anh... dù kết quả xấu nhất em cũng có thể chịu được.” Trong căn phòng tối đen, Giang Hạo đè Kiều Tâm Duy lên tường, anh gặm nhấm môi cô, nước mắt trơn trượt ấm nóng ma sát trên mặt hai người, giây phút này, hôn cô, có được cô, là cách tốt nhất để thể hiện rằng anh yêu cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]