*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Các đồng nghiệp sợ ngây người, vào lúc mấu chốt, mấy bà ba hoa ngày thường lải nhà lải nhải không một ai đứng ra, mà là bánh bao Kiều Tâm Duy nói lời bênh vực. Giang Hạo trái lại không thấy gì, chỉ là nhìn Kiều Tâm Duy hết lòng nói thay cho mình, lòng anh vui rạo rực. Hồng Xuân Yến không phục, hôm nay cô ta bất chấp bất cứ giá nào, cô ta muốn thừa cơ gây chuyện, không làm lớn chuyện lên thì cô ta không phải là Hồng Xuân Yến: “Kiều Tâm Duy, đều tại cố hết, nhìn cô ngày thường thành thật, tôi thấy có nhiều mưu mô nhất thì có. Đi thủ đô một chuyến thì dẫn theo đàn ông về, làm như ai không có đàn ông vậy, cô đắc ý2cái gì chứ hả?” “Con mắt nào của chị nhìn thấy tối đắc ý hả?” Kiều Tâm Duy tức đến đau dạ dày, cô không giỏi cãi nhau, cãi với kẻ vô lại thì vĩnh viễn cũng không thắng nổi: “Chị có thể nói lý một chút được không?!” Nói lý lẽ với Hồng Xuân Yến như ném tiền xuống biển, ném đi cũng không có tiếng vọng, vô dụng: “Nhìn đi, nhìn đi, mắt đi mày lại với Hà Dĩ Tín ở văn phòng cả ngày, không nói được cũng không nói không được, cứ treo lủng lẳng người ta. Đi thủ đô một chuyển lại mang một người về theo, cô nói trong lòng cô không có quỷ thì ai tin đây? Mẹ đơn thân, tôi nhổ vào, còn không phải là vì mất nết nên mới trở thành6mẹ đơn thân à!” Kiều Tâm Duy uất ức đến mức trong lòng rối núi, vẫn không đủ rộng lượng, vẫn chưa tu luyện đến tận cùng. Cô nhịn lâu như vậy, chỉ mong có một phần tiền lương yên ổn, nhưng mà bây giờ, cô tức giận đến mức hận không thể nhào tới xé nát miệng Hồng Xuân Yến. Hà Dĩ Tín không nhịn được giận, đập mạnh lên bàn, chỉ vào chị ta chất vấn: “Miệng của chị sạch sẽ một chút cho tôi, chúng tôi mắt đi mày lại khi nào?! Được cũng là chị nói, không được cũng do chị nói, sao miệng của chị lại thối như vậy hả!” Nói rồi, Hà Dĩ Tin vung nắm tay lên muốn đánh chị ta, loại đàn bà này đúng là quá trêu ngươi, không thể chịu đựng được.3Giang Hạo bước tới ngăn anh ta lại, lắc đầu: “Đừng xúc động, cậu đánh chị ta, chị ta sẽ có thể ăn vạ cậu.” Giang Hạo nói rất có lý, Hà Dĩ Tín từ bỏ, đồng nghiệp khác cũng không dám động vào chị ta. Hồng Xuân Yến không chỉ mắng Kiều Tâm Duy, mà còn mắng những người khác: “Còn cô nữa Mã Lệ Lệ, cả ngày nói thằng chồng nhà cô tốt trời tốt biển, tôi thấy chỉ là làm ra vẻ tốt thế thôi, chính Phó Dịch Nam nhà cô dạy hư Trần Hạ nhà tôi, không sai được!” Mã Lệ Lệ thanh minh: “Phó Dịch Nam và Trần Hạ không thân, qua lại cũng không nhiều lắm, cô vu vạ thế nào cũng không vu tới đầu của anh ấy được nhé.” “Trần Hạ nhà tôi là9người trung thực, sao lại đi cái chỗ như thế được, chắc chắn là có người dẫn anh ta đi. Nếu không phải Phó Dịch Nam nhà cô, thì chính là Đường Quang nhà cô.” Hồng Xuân Yến chỉ vào Tiểu Lưu ở bên ngoài. Lửa giận của Tiểu Lưu bốc lên cao, một khi phụ nữ bị chọc nóng nảy thì càng hung dữ đáng sợ hơn đàn ông. Tiểu Lưu chống nạnh đứng đó nói: “Mẹ nó mồm chi phun bậy phun bạ đúng không, chị mặt dày mày dạn ngày ngày đi nhờ xe tôi như thế nào tôi còn không thèm kể, chị nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, không hỏi nguyên do rõ ràng mọi chuyện đã đồn đại lung tung về tối, việc này tôi còn chưa tính số với chị nhỉ?!” “Chị4nói chồng tôi đi chơi gái có phải không? Chị nói chồng tôi muốn ly hôn với tôi vì người phụ nữ ở bên ngoài có phải không? Tôi nói cho chị biết, hôm đó gọi điện thoại, chồng tôi nói là nhìn thấy Trần Hạ nhà chị chơi gái ở bên ngoài, anh ấy có lòng tốt bảo tôi nhắc khéo chị. Mấy ngày nay mắt tối đỏ là bị viêm giác mạc, không phải khóc sưng lên, chị có hiểu không hả?!” Mọi người bừng tỉnh, hóa ra là như thế à? Hồng Xuân Yến kêu gào: “Cô nói vậy thì đúng là như vậy chắc, ai biết Đường Quang nhà cô có lén ăn vụng hay không? Cậu ta không đi chơi gái thì có thể gặp Trần Hạ sao? Kẻ tám lạng người nửa cân!” Tiểu Lưu lớn tiếng nói: “Đường Quang gặp phải bọn họ ở trung tâm thương mại kia kìa. Đúng đấy! Cái lão Trần Hạ trung thực đó của chị mua cho con điểm kia trang sức, quần áo, túi xách, chị không biết nhỉ?” Hồng Xuân Yến trợn mắt, rõ ràng là giờ cũng mới biết được, thầm kêu gào căm hận. Tiểu Lưu mắng thêm: “Càng thiếu cái gì thì càng khoe cái đó, câu này là chị nói với tôi nhỉ? Hôm nay tôi tặng lại những lời này cho chị!” Mọi người bàn luận sôi nổi, đều vạch trần cô ta từng nói xấu về ai với ai, càng nói càng nóng, có mấy người đều vén ống tay áo lên muốn đánh cô ta, may mắn là được mọi người ngăn lại. Giang Hạo nói đúng, ai đánh cô ta thì cô ta sẽ ăn và người đó, không phải không đánh nổi, mà là không gánh nổi phiền phức. Hồng Xuân Yến ngồi dưới đất, thật sự giống như trẻ con la lối om sòm chơi xấu, hai chân đá vào cửa, còn bắt đầu khóc lớn, cô ta tức không chịu nổi. Vốn định tìm Kiều Tâm Duy xả giận, không ngờ bị mọi người vây quanh chỉ trích. Những người đó ngày thường cùng tán chuyện nhảm nhí thị phi với cô ta, bây giờ đều quay ngược lại mắng chửi. Vốn cô ta chỉ làm loạn với Kiều Tâm Duy thôi, bây giờ cô ta đã làm loạn lên với mọi người rồi, cô ta cũng cảm thấy tủi thân, khóc lóc nói: “Mấy người đúng là, các người không bàn luận ở sau lưng người khác sao? Các người không nói xấu người khác ở sau lưng à? Lúc tôi nói các người nghe rồi hùa theo, cũng có ai đứng ra phản bác đâu, bây giờ đều đổ lỗi cho tôi có phải hay không?!” Giang Hạo đứng một bên nghe chỉ lắc đầu. Đúng lúc này, bé Tại Hi chạy tới, bẻ nào biết đã xảy ra chuyện gì, bé thấy Hồng Xuân Yến ngồi ở cửa, thế nên chạy lên kéo tay Hồng Xuân Yến nói: “Dì Hồng ơi, sao dì lại ngồi dưới đất ạ? Mặt đất lạnh đó, cháu kéo đứng dậy, cháu kéo dì nha.” Mọi người lập tức lặng ngắt như tờ, cả đám đều nhìn Tại Hi, giọng nói trẻ con trong trẻo của Tại Hi gõ sâu vào đáy lòng của mỗi người, trẻ con mới là thật thà nhất. Hồng Xuân Yến đang nổi nóng, cô ta gây rối không lại người lớn nên gây sự với trẻ con, thừa dịp Tại Hi đến đây kéo mình, một cánh tay khác của cô ta đột nhiên giơ cao lên, đánh về phía mặt đứa trẻ. Tại Hi bị đánh ngã xuống đất ngay tại chỗ, đầu đập mạnh vào nền nhà, đứa trẻ bị đánh ngây ra, mọi người cũng nhìn đến ngây ra. Không khí dường như đông đặc lại, yên lặng hai giây thì tiếng trẻ con khóc thét cất lên, tiếng khóc kéo rất dài, cũng không nghỉ lấy hơi. “Hi Bảo...” Kiều Tâm Duy đau lòng không thôi, còn đau hơn cả đánh chính cô, cô chạy qua đó muốn ôm Hi Bảo lên, nhưng cửa đã bị Hồng Xuân Yến chặn lại, Hồng Xuân Yến còn có ý ngồi cả người ở chính giữa. Kiều Tâm Duy không nói một lời, tát cho gương mặt bánh nướng bóng lưỡng kia của Hồng Xuân Yến một bạt tai, trở tay lại thêm một bạt tai nữa. Giang Hạo cũng gấp đến đỏ mắt, nhường người ba phần, người ta còn được đằng chân lân đằng đầu, anh túm lấy vai Hồng Xuân Yến, lôi cô ta dịch hẳn ra ngoài. Kiều Tâm Duy xông ra ngoài bế Tại Hi lên, ngày thường chính cô cũng không nỡ đánh con một chút, thế mà hôm nay thằng bé lại bị đánh vào mặt, còn mạnh như vậy nữa. Những đồng nghiệp khác đều nhìn thấy mà căm giận không thôi, cùng xúm lại, người thì đá, người thì đánh, quần ẩu Hồng Xuân Yến. “Hi Bảo, Hi Bảo, có đau không con?” Kiều Tâm Duy ôm chặt Hi Bảo, nước mắt rơi tí tách, đau lòng cho con, càng giận chính mình, cô cũng sắp điên rồi. Tại Hi khóc to, chưa từng khóc thê thảm như vậy, cả mặt bên trái đều sưng húp lên, bên phải đầu đập vào gạch men sứ dưới đất, cằm cũng ngã trầy da, đang chảy máu. Giang Hạo nhanh chóng sờ đầu con kiểm tra một chút, sức của người lớn đập lên người trẻ con, đứa trẻ nào có thể chịu được?! Hơn nữa vừa rồi tiếng vang như vậy, đập hỏng đầu thì sao? “Hi Bảo, Hi Bảo.” Anh nâng đầu con, trước mắt chưa nhìn ra trên đầu có vấn đề gì, hơn nữa con khóc đã nói lên đầu không sao, là hiện tượng tốt. Nhưng mà mặt sưng vù thành như vậy, cằm chảy máu, mũi cũng từ từ chảy máu. Con vô duyên vô cớ bị đánh, làm cha mẹ sao mà có thể dễ chịu được! “Tâm Duy, đưa Hi Bảo đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Anh cũng bắt đầu hoảng. Tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc cũng dẫn chủ nhiệm Thái tới. Chủ nhiệm Thái là quản lý ở đây, là lãnh đạo chỉ đứng sau giám đốc, mà giám đốc nơi này chỉ là do một vị lãnh đạo trong vùng tạm giữ chức, cho nên chuyện lớn nhỏ của thư viện đều là do chủ nhiệm Thái làm chủ. Nhìn thấy trẻ con khóc to, nhìn thấy mọi người đang vây quanh đánh đấm, cũng nghe thấy tiếng thét chói tai của Hồng Xuân Yến, chủ nhiệm Thái ngăn lại: “Dừng tay, dừng tay lại hết đi! Sao lại thế này, sao lại thế này hả?” Đám người cuối cùng cũng tản ra, Hồng Xuân Yến ngồi liệt dưới đất, tóc hỗn loạn, quần áo bị xé rách, lúc này cô ta không đứng lên nổi. “Chủ nhiệm Thái, chủ nhiệm Thái, các cô ta hùa nhau tới đánh tôi, hu hu hu...” Tiểu Lưu là người đầu tiên đứng ra: “Hồng Xuân Yến, cô còn dám đi tố cáo trước, chủ nhiệm Thái, bác xem cô ta đã đánh Hi Bảo thành thế nào đi.” Mã Lệ Lệ cũng tham dự, nhưng mà cô không sợ, đứng ra chứng minh: “Chính cô ta ăn vạ ở cửa la lối khóc lóc mắng chửi người, Hi Bảo có lòng tốt kéo cô ta lên thì cô ta đánh đứa bé, nếu bé bị đánh hồng người thì làm sao? Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát!” Mọi người hùa theo: “Đúng, báo cảnh sát, Tâm Duy, chúng tôi làm chứng cho cô, báo cảnh sát đi.” Chủ nhiệm Thái bảo mọi người yên lặng, nói với Kiều Tâm Duy: “Trước đưa con đến bệnh viện đã, ở đây để tôi xử lý.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]