*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng rồi.”
“Hi Bảo đã gặp ba chưa?”
Nụ cười Tại Hi biến mất, buồn bã, trẻ con không biết giấu giếm, đau lòng thì sẽ lộ hết ra mặt, giọng cũng nhỏ lại: “Chưa, cháu chưa thấy ba bao giờ.” Tại Hi buồn bã chơi chong chóng nói: “Ba rất bận, không có thời gian về nhà thăm cháu.” Kiều Tâm Duy ngăn lại: “Anh đừng hỏi nữa.”
Giang Hạo nắm chắc, anh nói:2“Chắc chắn ba cháu nhớ hai mẹ con lắm.”
“Thật ạ?” “Đương nhiên, ba nằm mơ cũng muốn Hi Bảo gọi một tiếng ba.” “Vậy sao ba không về? Về thăm rồi đi là được mà.”
Giang Hạo cẩn thận nói: “Bởi vì ba có khó xử của ba, ba cũng thấy tiếc vì không thể nhìn Hi Bảo lớn lên, nhưng ba rất yêu Hi Bảo, Hi Bảo phải đợi ba về.” “Dạ, lúc nào ba về ạ?” Giang Hạo chỉ Kiều Tâm Duy: “Phải xem khi nào mẹ cho ba về.”
Kiều Tâm Duy khó chịu, giỏi lắm, ném bóng cho tôi chứ gì? Cô bực mình nói: “Giang Hạo, anh nói bậy gì thế? Anh đừng dạy con mấy thứ này.”6Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Hi Bảo, cô không thể nổi giận trước mặt con: “Hi Bảo, mẹ ôm nào.”
Kiều Tâm Duy bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593992/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.