*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có rất nhiều người đi xe lửa mà, nếu ai cũng bắt xe lửa chờ một chút, vậy phải chờ tới khi nào mới đi được?” “Nhưng mà con buồn ngủ lắm, rất muốn ngủ.” “Thức dậy đâu có gì khó, con không phải nam tử hán à? Chỉ mỗi việc ngủ dậy mà cũng không làm được thì đâu thể là nam tử hán chứ?”
Vẫn là chiều này có ích, Tại Hi lập tức nghe lời bật dậy: “Vậy được rồi, con là nam tử hán, có thể dậy được.”
Kiều Tâm Duy cười vui vẻ, con trai lớn rồi, nói lý với bé cũng dễ hơn: “Ừ, ngoan, chúng ta có thể lên xe lửa rồi ngủ tiếp.” Lúc ra khỏi cửa, trời còn chưa sáng hoàn toàn, một2tay cô kéo hành lý, tay kia dắt con trai, đi bộ từ tiểu khu đến nhà ga. Tới nhà ga thì trời đã sáng, cũng gần sát thời gian xe lửa xuất phát rồi. “Hi Bảo, chúng ta phải đi nhanh hơn thôi, mẹ kéo con, chúng ta thi chạy được không?” “Được ạ.”
nhà ga người đông đồ nhiều, Kiều Tâm Duy nắm chặt tay con trai đi vào trong. Lúc soát vé, người càng đông hơn, cô bế con trai lên, một phút cũng không dám buông ra.
Lần đầu tiên Tại Hi xa nhà, cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, mới đầu thì vui sướng đến mức nhìn đông nhìn tây, chẳng mấy chốc bé đã ngủ mất vì mệt. Kiều Tâm Duy ôm chặt con, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593971/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.