Bên ngoài náo nhiệt, Kỷ Bân Bân chỉ là một khúc dạo ngắn, mọi người vẫn giữ mặt mũi cho Kỷ Văn Tu. 2 Lễ phục của Kiều Tâm Duy màu trắng, mặc dù rượu để không nhiều nhưng vẫn rất rõ, cô cẩn thận cầm khăn lau nhưng không có tác dụng gì. Lễ phục trắng nhuộm vài vết rượu đỏ rất chói mắt. “Làm sao bây giờ? Lau không sạch” Giang Hạo nhìn một lát rồi nói: “Không sao, đi, đi tới phòng rửa tay gột một2chút. Các vị, ngại quá, chúng tôi đi một chút.” Kỷ Bân Bân ở trong phòng nghỉ lắc đầu không thôi, tóc rối bù, quần áo trên người ướt đẫm, cô ta không nghĩ tới điều gì nữa mà chỉ lắc đầu. Cô ta đứng trên sofa nhảy không ngừng.
Kỷ Thâm đau đầu nhìn cô ta, đi ra ngoài không được, mà đợi trong này lại không biết tới khi nào, tìm người khác tới thì càng không ổn.
Trong lúc anh ta đang khó xử, Kỷ Bân Bân móc5một túi nhỏ trong ngực ra, đưa ra hỏi: “Kỷ Thâm, anh có muốn dùng không?”
Kỷ Thâm cướp lại, “Mày còn giữ thuốc cơ à? Kỷ Bân Bân, mày xuống đây cho tao!” Nói xong, Kỷ Thâm kéo cô ta xuống.
“Anh kéo em làm gì?” Kỷ Bân Bân hét lên như người điên, hai chân đá liên tục. Kỷ Thâm kéo cô ta vào phòng rửa tay, mở vòi sen, bật nước lạnh tạt vào mặt cô ta. Nước lạnh làm trôi lớp trang điểm của Kỷ Bân Bân,6lạnh tới mức cô ta gào lên. “A, Kỷ Thâm, anh điên rồi à? Giết người, cứu mạng! Kỷ Thâm, anh dừng lại ngay!” Kỷ Thâm giữ eo, coi cô ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593944/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.