Người làm trời nhìn, làm chuyện xấu nhiều sẽ gặp báo ứng, tới sớm hay muộn chẳng khác nhau là bao.
Chu Tiểu Y ở bệnh viện hai ngày, cô ta trốn đi lúc y tá không để ý, cô ta không trả nổi con số trên giấy nợ, cô2ta không ngờ Trần Kinh Nghiệp lại chơi trò mất tích khi cô ta cần anh ta nhất. Cơ thể cô ta vẫn còn yếu, mặc áo bông cũng thấy lạnh. Sau khi xuất viện, cô ta gọi xe về nhà, đi từ cửa tiểu khu tới nhà, cổ5ta khó nhọc đi cả quãng đường này, mồ hôi chảy không ngừng.
Quản lý nhà thấy cô ta, chào đón: “Không phải là bà Trần à? Không phải, là cô Chu mới đúng. Cô đến đây làm gì?”
Chu Tiểu Y không để ý đến anh ta, cũng không có6sức quan tâm nữa, cô kéo vali đi về phía thang máy. “” Quản lý tòa nhà ngăn cản cô ta: “Ngại quá, cô Chu, không phải người trong này nên không được vào.” Chu Tiểu Y không làm lơ được, cô ta trừng mắt nói: “Anh không biết5tôi ở đây à? Anh mới đến à?”
Quản lý tòa nhà cười hai tiếng: “Ngại quá, cô Chu, anh Trần đã trả nhà hôm qua rồi, anh ấy còn nói với tôi nữa mà.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Chu Tiểu Y vẫn bị đả kích khi3nghe thấy điều này: “Đồ của tôi còn ở trên đó, tôi đi lấy có được không?”
Chu Tiểu Y cứ đòi vào, quản lý tòa nhà không dám cản, nhìn gương mặt vàng nghệ của cô ta, cái bụng cũng đã mất, bước đi loạng choạng như sắp ngất, giờ ai dám đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593941/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.