Y tá đi ngang nghe thấy tiếng ồn ào, gõ cửa đi vào: “Suýt mất mạng còn không chịu nghỉ ngơi à?”
Trần Kinh Nghiệp gật đầu xin lỗi: “Ôi, ngủ đây, ngại quá!” Chu Tiểu Y bĩu môi, kéo chăn ngủ, người cô ta khó chịu, chỉ dùng sức nói chuyện một chút đã muốn nôn. Cô ta vuốt bụng, cảm nhận thai2động thì thấy chân thật hơn nhiều.
Trần Kính Nghiệp liếc nhìn cô ta, thầm mắng: Loại người thấp hèn như cô mà tưởng mình là công chúa à? Cô xứng sao? Tắt đèn, phòng bệnh an tĩnh chỉ có tiếng nước vang lên, Trần Kinh Nghiệp mở giường xếp ra, nằm lên đó, mặt giường chật hẹp, vừa nhỏ lại vừa cứng, không5ngủ nổi. Anh ta nhớ tới lúc vừa quen Vân Thanh, có lần anh ta bị xe đâm, là Vân Thanh ở bệnh viện cả đêm với anh ta, khi đó cô nằm trên chiếc giường này.
Anh ta bảo cô đi thuê phòng ở khách sạn gần đây, nhưng cô cười nói không cần, ngủ ở đâu cũng như nhau, nói sao cũng6không chịu về.
Bây giờ nằm ở đây mới biết, giường dành cho người nhà bệnh nhân không thoải mái chút nào.
Vân Thanh, Văn Thanh, anh ta không ngừng nhớ tới người vợ đã khuất của mình. Nhắm mắt lại, hình ảnh cô cười nói xuất hiện trong đầu, anh ta đưa tay giữ lấy cô nhưng vừa chạm được thì cô đã rời5xa, anh ta đuổi theo những cô luôn đi trước, cho dù anh ta có cô chạy thật nhanh đến thế nào.
Anh ta mở hai mắt trong đêm, nước mắt chảy xuống trong vô thức, Vân Thanh là người vô tội nhất trong chuyện này, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593939/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.