Y tá đi ngang nghe thấy tiếng ồn ào, gõ cửa đi vào: “Suýt mất mạng còn không chịu nghỉ ngơi à?” Trần Kinh Nghiệp gật đầu xin lỗi: “Ôi, ngủ đây, ngại quá!” Chu Tiểu Y bĩu môi, kéo chăn ngủ, người cô ta khó chịu, chỉ dùng sức nói chuyện một chút đã muốn nôn. Cô ta vuốt bụng, cảm nhận thai2động thì thấy chân thật hơn nhiều. Trần Kính Nghiệp liếc nhìn cô ta, thầm mắng: Loại người thấp hèn như cô mà tưởng mình là công chúa à? Cô xứng sao? Tắt đèn, phòng bệnh an tĩnh chỉ có tiếng nước vang lên, Trần Kinh Nghiệp mở giường xếp ra, nằm lên đó, mặt giường chật hẹp, vừa nhỏ lại vừa cứng, không5ngủ nổi. Anh ta nhớ tới lúc vừa quen Vân Thanh, có lần anh ta bị xe đâm, là Vân Thanh ở bệnh viện cả đêm với anh ta, khi đó cô nằm trên chiếc giường này. Anh ta bảo cô đi thuê phòng ở khách sạn gần đây, nhưng cô cười nói không cần, ngủ ở đâu cũng như nhau, nói sao cũng6không chịu về. Bây giờ nằm ở đây mới biết, giường dành cho người nhà bệnh nhân không thoải mái chút nào. Vân Thanh, Văn Thanh, anh ta không ngừng nhớ tới người vợ đã khuất của mình. Nhắm mắt lại, hình ảnh cô cười nói xuất hiện trong đầu, anh ta đưa tay giữ lấy cô nhưng vừa chạm được thì cô đã rời5xa, anh ta đuổi theo những cô luôn đi trước, cho dù anh ta có cô chạy thật nhanh đến thế nào. Anh ta mở hai mắt trong đêm, nước mắt chảy xuống trong vô thức, Vân Thanh là người vô tội nhất trong chuyện này, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô bất lực nhìn anh ta dần rời xa mình, anh ta3đã đau lòng tới mức không thở nổi. Trần Kính Nghiệp đứng dậy, mím chặt môi, im lặng đi ra khỏi phòng bệnh. Hành lang không bóng người, chỉ có y tá đứng ở gần đó, không khí ngột ngạt làm anh ta thở không nổi, nhớ nhung, tự trách, hối hận, từng cảm xúc một xuất hiện dằn vặt anh ta đến điên rồi. Anh ta nghĩ mình đã chuẩn bị sống trong sự giày vò này cả đời rồi, vì thời gian sẽ không làm nhạt được nỗi nhớ của anh ta dành cho Vân Thanh, Có lẽ đây là sự trừng phạt của trời cao dành cho anh ta, biết rõ tội phạm giết vợ ở trước mắt nhưng phải nhường nhịn và hầu hạ cô ta như con cháu. Chỉ nhìn cô ta thôi anh ta đã muốn nôn rồi, nhưng vẫn phải chung chăn chung gối với cô ta. Lúc trời tối yên tĩnh, anh ta đau tới mức phải đi ra ngoài hít thở, chỉ cần không ở chung với ma quỷ kia thì ở đâu cũng đủ làm anh ta thoải mái. Anh ta đi tới cửa sổ để hút thuốc, đụng vào túi áo mới phát hiện chưa kịp mua thuốc, ngay cả hút thuốc để giảm stress cũng không được. Lúc này, hành lang yên tĩnh vang lên tiếng gào thảm thiết, Trần Kinh Nghiệp còn chưa kịp phản ứng thì các y tá đã vội chạy tới chỗ tiếng hét. Đó là phòng của Chu Tiểu Y. Trái tim anh ta run rẩy, hít sâu một hơi, lúc chạy về phòng thì thấy y tá đang đỡ cô ta lên giường bệnh. Sàn nhà ẩm ướt, máu của Chu Tiểu Y hòa với nước, biến thành vũng máu lớn. Chu Tiểu Y ôm bụng, sợ hãi hét: “Con trai của tôi, con trai của tôi!”. Trần Kinh Nghiệp đứng ở cửa lo lắng, anh ta đang nghĩ, nếu Chu Tiểu Y mà vẫn giữ thai được thì phải dùng đến chiều cuối rồi. Bác sĩ trực khuya vội vàng cứu giúp, Trần Kính Nghiệp bị đuổi ra khỏi phòng, anh ta căng thẳng tới mức mồ hôi chảy không ngừng. Bốn mươi phút sau, bác sĩ lạnh mặt nói: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi nhưng không bảo vệ được đứa bé, hết cách rồi, chỉ có thể phá thai thôi.” Trong đầu Trần Kính Nghiệp xuất hiện một câu nói: Chu Tiểu Y, ông trời đang bắt cô trả nợ đấy. Không biết hưng phấn hay đau thương, anh ta đi tới cầm tay bác sĩ, run giọng nói: “Cảm ơn bác sĩ.” Sáng hôm sau, Giang Hạo mở tin nhắn mới xem một lát, anh nói: “Con của Chu Tiểu Y chết rồi.” Kiều Tâm Duy đang buồn ngủ, nghe được câu này thì bật dậy như vừa hút thuốc lắc: “Anh nói cái gì?” Giang Hạo nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tối qua Chu Tiểu Y ngã trong bệnh viện, thai chết trong bụng, phải phá thai, đứa bé còn chưa lấy ra được.” Kiều Tâm Duy im lặng một lát, đau lòng vì đứa bé kia, cô ngừng thở hỏi: “Là Trần Kinh Nghiệp làm à?” Giang Hạo lắc đầu: “Không biết, cậu ấy chỉ bảo Chu Tiểu Y ngã.” Trời bên ngoài chưa sáng hoàn toàn, nhưng Giang Hạo và Kiều Tâm Duy lại không buồn ngủ, Kiều Tâm Duy không hỏi nữa, mà dù có hỏi thì Giang Hạo cũng không nói được, cần gì phải hỏi cơ chứ? Không khí xuất hiện chút bi thương, đến khi tiếng chìa khóa vang lên, Giang Hạo mới phản ứng: “Mẹ anh đến rồi.” “Trời mới sáng mà mẹ anh tới rồi à? Còn sớm mà.” Giang Hạo nhún vai: “Anh không biết.” Anh đứng dậy mặc đồ, lúc này mới nhớ: “Tâm Duy, tối qua chúng ta để đồ ở phòng khách hả?” Kiều Tâm Duy muốn khóc, đâu phải để mà là ném bừa đó, thế giới của hai người có ai quản hai người ném đồ ở đâu đâu. Cô dùng chăn che mặt, không dám nghĩ đến tâm trạng của mẹ chồng khi vào nhà đã thấy quần áo vứt bừa bãi. Giang Hạo nghĩ cũng thấy có lỗi, bật cười: “Mẹ anh thật là, đến sớm làm gì chứ? Em khoan ra đã, để anh xử lý.” Anh lấy bộ đồ khác từ trong tủ mặc vào, lo lắng đi ra ngoài. Lâm Thái Âm nhặt quần áo của họ lên, ngay cả đồ trong cũng nhặt luôn, thấy Giang Hạo đi ra từ phòng ngủ thì lườm anh một cái: “Xem xem chơi cỡ này luôn này, không lạnh à?” “Mẹ, mẹ đừng quản việc này, mẹ quản rộng quá rồi đấy.” Lâm Thái Ấm cầm quần áo đi về máy giặt thì bị Giang Hạo ngăn lại: “Để đó, mẹ đừng làm, con giặt.” Lâm Thái Âm nghe thể thì khó chịu: “Vậy vợ con làm gì?” Giang Hạo cầm quần áo để lên ghế, hỏi thẳng: “Mẹ tới sớm vậy là có chuyện gì à? Kiểm tra đột kích như vậy không hợp với con trai con dâu mẹ đâu.” “Tâm Duy đầu? Sao chưa ra?” “Cô ấy còn ngủ, đừng gọi cô ấy, gần đây bận lắm.” Lâm Thái Âm lườm anh: “Hôm qua nhận được lời mời của bác Kỷ, thứ bảy này mở tiệc sinh nhật ở khách sạn XX, mời cả nhà chúng ta đi tới dự.” “Chỉ vậy thôi?” “Chỉ thế.” Giang Hạo không biết nói gì: “Gọi một cuộc là được rồi, cần gì phải đến chứ?” “Sao? Con khó chịu khi mẹ tới đây à? Mẹ là mẹ con, tới nhà con trai thì sao chứ?” “Không sao hết, mẹ tới thì cứ tới, con vui vẻ chào đón.” Lâm Thái Ấm cằn nhằn: “Mẹ lo cả tối không ngủ được, con quên chuyện Kỳ San San rồi à? Con dẫn con bé đi không thấy xấu hổ à?” Lâm Thái Ấm giảm âm lượng. Giang Hạo bất đắc dĩ: “Có gì mà xấu hổ chứ? Con đã kết hôn một năm rồi, có khi Kỷ San San cũng có người mới rồi, mẹ, mẹ lo lắng quá rồi đó.” Lâm Thái Âm lắc đầu: “Kỷ San San vẫn một mình, hơn nữa con bé còn từ chối xem mắt từ sau vụ của con đấy.” “Thì sao chứ? Không liên quan gì tới con cả.” “Đúng rồi, không liên quan tới con, mẹ chỉ sợ con bé là Tiêu Chính Dĩnh thứ hai thôi, còn có cô Thẩm Lộ nữa. Ôi, xem ra có không ít người tuyệt vọng với mắt nhìn của con, mẹ sợ con làm lỡ con gái nhà người ta, cái nợ này không trả nổi đâu.” Giang Hạo không biết nói gì: “Mẹ, theo ý mẹ là, chỉ cần có người phụ nữ nào thích con thì con phải nhận thầu hết à? Con chưa hứa hẹn gì với họ cả, làm gì có nợ tình chứ.” Lâm Thái Âm thở dài, nhìn về cửa phòng ngủ, khẽ nói: “Ôi, mẹ chỉ sợ Tâm Duy bị khinh thường, hôm đó có nhiều người nhìn lắm, con dâu mà chúng ta lựa chọn không thể bị khinh thường được. Tâm Duy luôn làm dáng vẻ không quan tâm gì hết, mẹ lo lắng ấy.” “Nếu mẹ lo lắng thì bọn con không đi nữa.” “Không được!” Lâm Thái Âm nghiêm giọng: “Phải đi, hơn nữa phải mặt mày rạng rỡ mà tới, con dẫn con bé đi make up, con bé tùy ý nhưng nhà họ Giang không tùy ý được, con hiểu chưa?” “Được rồi, con hiểu.” Giang Hạo rất ghét chuyện này, nhưng anh ngồi ở vị trí này nên không thể tránh mấy chuyện như thể được. Ba của Kỷ San San là Kỷ Văn Tu, từng là người đứng đầu của tác hiệp quốc gia, mặc dù đã về hưu nhưng có rất nhiều lãnh đạo trong tác hiệp là người do ông ta đề bạt, cho nên ông lão có uy vọng rất cao. Kỷ San San từng là ứng cử viên con dâu mà Lâm Thái Ấm chọn xứng đối với Giang Hạo nhất, nhưng Giang Hạo lại từ chối cô ta mà cưới Kiều Tâm Duy, nếu như tới cùng, ánh mắt của mọi người sẽ so sánh hai người. “Mẹ không đi nghĩa là muốn ở lại ăn sáng ạ?” “A Hạo, coi như con có lương tâm, không phải trường hợp quan trọng thì mẹ không gấp, mẹ có mấy món trang sức để con bé thử.” Giang Hạo đuổi người: “Không cần, những gì cô ấy cần con sẽ mua, mẹ, con còn muốn đi ngủ.” Lâm Thái Âm thở dài: “Được được, mẹ cũng lười ở lại, đi đây.” “Mẹ đi thong thả, con không tiễn.” Lâm Thái Ấm giận tới mức không muốn nói chuyện, xoay người bỏ đi. Kiều Tâm Duy biết hai mẹ con ở ngoài nói chuyện, nhưng chuyện cụ thể thì không rõ, cô không có mặt mũi đi ra ngoài nên chỉ biết trốn ở trong phòng. Giang Hạo bò lên giường nói: “Mẹ đi rồi, không có gì quan trọng hết, tới báo cho anh biết thứ bảy là sinh nhật của một ông lão, chúng ta phải đi.” Giang Hạo nói rất thờ ơ, nhưng Kiều Tâm Duy lại không ngu: “A, mẹ tới đây nói mà không quan trọng à? Nói đi, là vị lãnh đạo nào? Ông ta không sợ có người bảo ông ta phô trương lãng phí à?” Giang Hạo nói như thật: “Một cán bộ kỳ cựu đã về hưu, họ Kỷ, con gái của ông ấy từng xem mắt với anh, cho nên mẹ bảo em phải biến thành thiên nga rồi mới được đến.” “Chỉ vậy thôi à?” “Cái đó, con gái của ông ta từng xem mắt với anh đó, em từng gặp rồi, ở trong quán cà phê.” Kiều Tâm Duy nghĩ đến một người: “Kỷ San San?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]