“Được rồi được rồi, anh nằm xuống đừng lộn xộn nữa.”
Tâm Duy không lay chuyển được anh nên cũng uống thuốc, sau đó đi ra ngoài lấy túi chườm đá.
Lần cảm lạnh này của Giang Hạo tới nhanh, cũng rất nặng, anh nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự quá mệt mỏi, cơ thể mệt, lòng càng mệt.
Lúc tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có một ngọn đèn ngủ đầu giường còn sáng, dưới ánh đèn mờ mờ, anh nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang gục trên mép giường, bàn tay nhỏ bé cầm tay anh.
Không có một hình ảnh nào đẹp hơn hình ảnh này cả, người vợ anh yêu sâu đậm vì lo lắng cho sức khỏe anh mà canh ở bên giường mệt đến ngủ gật.
Ánh đèn đêm nhu hòa chiếu lên khuôn mặt cô càng thêm đẹp dịu dàng, vẻ đẹp của cô không cần chải chuốt thêm, phảng phất như một đóa bách hợp lại lặng lẽ nở rộ trong sơn cốc yên tĩnh, không phải để thu hút sự chú ý của người khác, không cần có sự ca ngợi của ai cả.
Trán của anh còn đắp khăn, lúc này đã ngang nhiệt độ với cơ thể của anh rồi, dưới giường để chậu nước và khăn lông, một bàn tay cô vẫn đặt bên cạnh chậu nước.
Trên tủ đầu giường để ly nước, còn có bông gòn và nhíp, anh biết dùng để làm gì.
Lập tức nước mắt của anh tuôn trào, không làm thế nào ngăn được, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống thành dòng, chảy vào tóc, thấm ướt áo gối, cũng thấm ướt trái tim anh.
Kiều Tâm Duy nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593925/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.