Cảnh Trí Thành chỉ là một nhân viên công vụ đã về hưu, nhân viên công vụ cơ bản bình thường nhất, có thể tích lũy được bao nhiêu chứ? Lễ hỏi chín mươi chín vạn tệ, đối với nhà họ Cảnh chính là một con số trên trời.
Trước khi ông đề cập đến con số này vốn chưa hề thương lượng với gia đình, đây mới là điểm khiến Cảnh Thượng nổi nóng nhất.
“Ba, mình có thể đừng phồng má giả làm người mập không, nhà họ Dương không rõ tình trạng của nhà mình à, ba như vậy chẳng phải sẽ khiến họ càng xem thường ư?”
“Xem thường cái gì, đây gọi là coi trọng, để cho họ biết, chúng ta rất coi trọng Giai Giai, người ta chỉ có một cô con gái thôi, chịu thiệt thòi gả vào nhà chúng ta, đương nhiên chúng ta phải coi trọng rồi.”
“Đúng vậy, lời này không sai, nhưng cũng không phải là dùng cách như ba.”
Tết nhất, hai ba con tranh luận không thôi, đồ ăn trên bàn đều đã nguội lạnh cả cũng chưa ra được kết quả cuối cùng.
Hạng Linh tự biết mình không xen lời vào được, nhưng thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bà đưa ra kiến nghị: “Nếu không tìm Tâm Duy mượn trước một ít?”
Cảnh Thượng lập tức gạt bỏ: “Tâm Duy nào có tiền, còn không phải của Giang Hạo ư, không được!”
Cảnh Trí Thành lại nói: “Cũng được, nếu không thì tìm Tâm Duy mượn trước một ít, chúng ta viết giấy nợ cho con bé.
Giang Hạo rất tốt, chắc là sẽ không nói gì đâu, thêm nữa, đều là người một nhà, chúng ta gặp khó khăn, không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593923/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.