Cô đột nhiên đứng dậy nói: “Dì, anh họ, Cố Thanh, mọi người ngồi chơi tiếp đi, cháu có việc phải đi gấp.”
Dì ngạc nhiên hỏi: “Mới đến mà đã đi rồi à? Tâm Duy, vậy không ổn đâu, công việc có quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng cơ thể, cháu phải nghĩ cho đứa bé trong bụng với chứ.”
Mặt Lâm Thái Ấm cũng tệ hẳn ra, bà mắng thầm Kiều Tâm Duy trong lòng mấy trăm lần, sao con bé này ngu quá vậy? Không biết dùng não nghĩ thế! “Dì, cháu có chuyện thật, muộn thì trời trở lạnh, cháu phải đi ngay.”
Dì kéo tay cô nói: “Cháu xem tay cháu lạnh như băng này, Tâm Duy à, các cháu còn trẻ nên không biết, như vậy nguy hiểm lắm đó, tay chân lạnh là một dấu hiệu nguy hiểm, báo hiệu cháu có nguy cơ bị lạnh tử cung, nếu thể thì sẽ gây nguy hiểm cho đứa trẻ.
Chị, Tâm Duy không biết chứ chị biết mà, sao chị không khuyên con bé chứ? Hơn nữa bây giờ bên ngoài lạnh lẽo, đường lại trơn, nếu như con bé trượt chân thì không hay rồi.”
Mặt Lâm Thái Âm biển xanh biến đỏ theo từng câu: “Tâm Duy à, đêm nay con ở lại đây đi, gọi cho sếp thông báo nghỉ, ở nhà dưỡng thai.”
Người vô tội nhất là Kiều Tâm Duy đó, việc về nhà hôm nay là quyết định sai lầm của cô.
Chỉ vì một lời nói dối đầy hư vinh mà bắt cô nghỉ việc, bà ấy đang nghĩ cái gì thế: Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ để con đi thôi, con không đi sẽ làm mẹ khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593916/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.