“Cô ta chết chính là giải thoát cho tất cả chúng ta.”
Đêm Giáng Sinh, tuyết bay phấp phới, đèn đuốc rực rỡ suốt con đường, sáng như ban ngày.
Đi trên đường, Kiều Tâm Duy lại nghĩ tới những lời này của Kỷ Tiểu Hải, cô ta chết chính là giải thoát cho tất cả chúng ta.
Nghĩ tới lại khiến trái tim băng giá, nhưng sự thật hình như đúng là như thế.
Bạn học cùng lớp đều nói, Tiểu Hải, cậu đã lấy lại được đời mình rồi.
Tin Tôn Dung Tuyên bị tai nạn bỏ mình truyền ra, ai ai cũng nói đây là báo ứng, cả một tang lễ đúng nghĩa mà cô ta cũng không có, không ai nhớ thương, đồng tình, thậm chí là tha thứ cho cô ta cả.
Cô ta chết đi mang theo sự oán hận và khó hiểu của người khác đối với mình.
Nghe nói cha mẹ già của cô ta đã nhận tro cốt đi rồi, sau đó, không có sau đó nữa.
Ầm ĩ một năm, gây sự một năm, cuối cùng, Tôn Dung Tuyên dùng cái chết làm dấu chấm hết cho quan hệ giữa mình và Kỷ Tiểu Hải.
“Anh ơi, mua một bông hồng đi.”
Giang Hạo không chịu nổi sự đeo bám của người bán hàng rong, đành phải bỏ tiền mua một cành, nụ hoa hồng vừa chớm nở, bên trên còn vương bông tuyết đang tan.
Mua hoa xong, Giang Hạo chạy vội đuổi theo: “Tâm Duy, từ từ, Tâm Duy!”
Kiều Tâm Duy đang thất thần giờ mới phát hiện ra Giang Hạo không ở bên cạnh mình mà tụt về sau, cô quay lại, áy náy nói: “Xin lỗi, em lại thất thần rồi.”
Thấy anh đưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593903/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.