“Bởi vì ông ta lo lắng con trai duy nhất của mình cưới một người tàn tật làm vợ sẽ bị người khác chê cười, ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến nhà họ Giang, vì ông ta quá hiểu anh và cũng quá hiểu em, ông ta biết em không muốn làm liên lụy đến anh, ông ta cũng biết chỉ có dùng cái chết mới có thể làm anh từ bỏ em.”
“Ba anh giấu anh làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người, ba em xảy ra chuyện, ông ta không những không giúp mà còn phải sạch quan hệ, sau khi ba em ở trong ngục sợ tội tự sát, em biết thói đời nóng lạnh, nhưng bác Giang từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ba em mà, ông ta chẳng những không giúp đỡ em mà còn đuổi tận giết tuyệt, sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?!”
Trên xe về nhà, Giang Hạo nhớ đi nhớ lại hai câu này của Tiêu Thiên Ái, Tiêu Thiên Ái dùng một loại giọng điệu và thái độ gần như lên án để kể lại câu chuyện này, đủ để chứng minh hành động của ba anh năm đó khiến cô ta thù hận cỡ nào. Nếu điều cô ta nói là sự thật, chính anh cũng không thể thấu hiểu hoặc hơn nữa là tha thứ cho ba.
Nhà họ Giang và nhà họ Tiêu vốn thân nhau mấy đời, thời trẻ, Giang Chí Trung và Tiểu Thạch cùng nhau tòng quân, cùng bán mạng cho đất nước, hai người giống như anh em ruột, cùng vinh cùng nhục, cùng vui cùng giận. Đàn ông ở ngoài bảo vệ đất nước, phụ nữ ở nhà nuôi con dạy cái, trong đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593897/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.