Chương trước
Chương sau
Cố Vinh Sâm từ chối: “Không cần chụp đâu, vết thương nhẹ thổi, tôi thấy được, chỉ đau ở đây.” Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Cũng được, mấy nay không cử động cổ cũng được à?”
“Muốn hết nhanh thì phải làm được thôi.” Anh ta cười nhạt, phối hợp với bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu: “Ừ, cậu là bệnh nhân ngoan đó, hi vọng cậu nói được làm được.”
Xử lý xong, Cố Vinh Sâm đứng dậy, cởi nửa người, da thịt màu đồng, bắp thịt rắn chắc, vóc người đẹp vô cùng, hoàn toàn khác với đám người ngồi trong điều hòa một múi kia. Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh không dám nhìn bậy, cô cầm áo sơ mi và âu phục dính đầy máu, vừa nhìn đã biết không thể mặc ra ngoài rồi. Cô nói: “Tổng Giám đốc Cố, không thì anh ở đây nghỉ một lát, tôi ra ngoài mua áo cho anh nhé?” Cổ Vinh Sâm có hơi mệt mỏi, chảy nhiều máu nên mặt anh ta trắng bệch: “Được.”
Quanh bệnh viện chủ yếu bán hoa quả, chỗ bán quần áo rất ít, Kiều Tâm Duy tìm hai đường mới thấy một siêu thị lớn.
Đây là lần đầu cô đi mua đồ nam, thậm chí còn chưa từng mua cho Giang Hạo, thân hình của Cố Vinh Sâm và Giang Hạo như nhau, cô mua luôn một bộ cho Giang Hạo. Áo sơ mi trong siêu thị giảm giá theo mùa, hai mươi chín đồng một bộ, thanh toán luôn.
Lúc trở lại phòng, Cố Vinh Sâm đã ngủ trên giường bệnh, để tránh động cổ, bác sĩ còn mang dây bảo hộ cho anh ta. Điện thoại vang lên, là Nguyễn Tấn gọi, Kiều Tâm Duy đi tới góc nhỏ, nhỏ giọng nói: “Alo, Tổng Giám đốc Nguyễn... Tôi không sao, Tổng Giám đốc Cố bị thương, bây giờ bọn tôi đang ở bệnh viện.” “Tôi biết rồi, lần này là lỗi của tôi, tôi nên nói với mọi người trước, xin lỗi... Được, được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, cô vừa xoay người lại thì thấy Cố Vinh Sâm đã ngồi trên giường bệnh.
“Xin lỗi, tôi đánh thức anh à?”
Động tác của Cố Vinh Sâm chậm chạp, lắc đầu không thoải mái, vẫy tay: “Đừng nói xin lỗi, không phải lỗi của cô.”
Kiều Tâm Duy lấy áo sơ mi trong túi ra: “Gần đây không có tiệm đồ nam, tôi mua ở siêu thị gần đây, anh chịu khó mặc một chút.” Cô cảm thấy hơi chột dạ. Cố Vinh Sâm cầm áo nhìn, áo màu trắng bình thường, nếp gấp rất sâu, chất vải lại thô, không có hoa văn gì, chỉ có một cái nhãn hiệu hình con thỏ bên túi, vừa nhìn đã biết là hàng rẻ tiền. Anh ta nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Tôi có thể không mặc không?”
Kiều Tâm Duy vuốt tóc, ngại ngùng giải thích: “Tôi sợ đi xa thì anh đợi lâu, ở gần chỉ có siêu thị kia bán đồ, tôi tính cho anh mặc một lần thôi nên mua rẻ một chút... Haha, không phải chỉ là quần áo thôi sao, còn mười chín đồng một cái, tôi mua một cái.”
“...” Cổ Vinh Sâm không biết nói gì, cẩm áo sơ mi hỏi: “Cái này bao nhiêu?”
“Hai mươi chín đống.”
Cố Vinh Sâm thở dài: “Ôi, được rồi, dù sao còn tốt hơn ở trần ra ngoài.” Nói xong, anh ta vỗ bụng mình hai cái, cười nói: “Bây giờ là sáu múi, không biết nuôi một thời gian nữa có thành một mũi không, các anh em cơ bụng, các cậu phải cố lên đó.”
Kiều Tâm Duy câm miệng không biết nói gì, im lặng một lát, trường hợp và tình huống này không thích hợp để nói gì, cô bật cười: “Haha, Tổng Giám đốc Cố, tôi giúp anh mặc nhé.” Tại của bệnh viện, Giang Hạo biết được tin chạy tới, anh vừa xuống xe đã thấy Kiều Tâm Duy cầm áo quần nhuốm máu, tay đỡ Từ Nhật Thăng đi ra, à không, Cổ Vinh Sâm. Cố Vinh Sâm mặc áo sơ mi rộng, rũ vai, ống tay cuộn lên, vạt áo dài tới đùi, nhưng Kiều Tâm Duy đứng cạnh hắn là vợ anh, vừa thấy đã ghen rồi nhé.
Kiều Tâm Duy đỡ anh ta, lo lắng nói: “Tới bậc thang rồi, anh cẩn thận chút...”
Cố Vinh Sâm lại rất bình thản, từ tốn nói: “Cô đừng lo lắng, mắt tôi không bị thương, không ngã được.” “Tấm Duy.” Giang Hạo đi tới, anh mặc đồ quân trang rất hiên ngang hùng dũng: “Sao em gặp chuyện mà không nói cho anh biết?” Vừa tới, anh kéo cô sang cạnh mình, tuyên bố quyền sở hữu, sau đó nhìn Cổ Vinh Sâm. Hai người giằng co, Cố Vinh Sâm cảm nhận được ánh mắt khó chịu của đối phương, ánh mắt này như lưỡi đao, đầy phòng bị và cảnh giác. Kiều Tâm Duy bị khí thế mạnh mẽ vô hình giữa hai người dọa sợ, đột nhiên im lặng. Cổ Vinh Sâm ho nhẹ hai cái, phá vỡ tình huống này: “Anh là...?” Kiều Tâm Duy khôi phục tinh thần, kéo Giang Hạo đang hung tợn ra nói: “Tổng Giám đốc Cô, anh ấy là chồng tôi, Giang Hạo.”
Cổ Vinh Sâm ngạc nhiên, ngay cả giọng điệu cũng kinh ngạc: “Cô kết hôn rồi? Khi nào vậy?” “Năm ngoái, hai tháng nữa là tròn một năm” “Ha, tôi không biết, tưởng cô chưa kết hôn.”
Giang Hạo không phải là người lỗ mãng, nhưng lần này anh lại lỗ mãng một lần: “Anh và Thẩm Đại Hải quen nhau thân thiết thế mà không nói cho nhau nghe à?” Cổ Vinh Sâm lắc đầu: “Không có, tôi chỉ làm công cho ông ta, một tháng chỉ gặp hai lần, ông ta không thể nói hết cho tôi.”
“Đồng nghiệp đâu? Bình thường làm việc cùng nhau nhưng chưa nghe đồng nghiệp nói à?” “Bây giờ ai cũng bận, làm gì có thời gian rảnh mà nói.” Kiều Tâm Duy kéo tay Giang Hạo bảo: “Giang Hạo, nếu không phải hôm nay có Tổng Giám đốc Cổ đỡ cho thì em đã bị thương rồi, anh đừng như vậy.”
Giang Hạo hít sâu để lấy lại lý trí, lễ phép đưa tay: “Vậy à? Thế thì cảm ơn Tổng Giám đốc Cổ đã giúp đỡ, vợ chồng chúng tôi mời anh một bữa cảm ơn nhé.” Cổ Vinh Sâm cẩn thận đưa tay ra bắt: “Không có gì, sao có thể để đồng nghiệp nữ bị thương được... Kiều Tâm Duy, nếu Giang Hạo đến rồi thì cô về với anh ấy đi, tôi gọi xe về là được.”
“Sao thể được?” Giang Hạo cắt ngang: “Nói kiểu gì thì Tổng Giám đốc Cổ bị thương cũng vì vợ tôi, chúng tôi nên đưa anh về, đi nào, xe tôi ở đấy.” Cố Vinh Sâm nâng đồ bảo hộ cổ nói: “Được.”.
Sau đó Giang Hạo lái xe, đỡ Cố Vinh Sâm tới nhà, đợi tới khi anh ta vào nhà thì anh mới bỏ qua, nếu như có thể, anh thật sự muốn vào trong kiểm tra một chút.
Sau khi đi ra, Kiều Tâm Duy nghi ngờ hỏi: “Nhìn ra được gì không? Anh ta có phải Từ Nhật Thăng không?” Giang Hạo im lặng một chút, hai mắt sâu thẳm, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược: “Nói vậy, nếu đồng nghiệp của em giới thiệu cho em vợ hoặc chồng của họ, em sẽ làm gì?” “Đầu tiên sẽ chào hỏi vợ hoặc chồng người ta.” “Đúng, nhưng phản ứng lúc nãy của Cố Vinh Sâm thế nào?”
Kiều Tâm Duy nghĩ lại, Cổ Vinh Sâm không chào hỏi Giang Hạo mà ngạc nhiên hỏi dò chuyện cô kết hôn: “Đúng là kì lạ thật.” Giang Hạo cau mày cười, ôm eo cô: “Nói thế, cho dù anh ta thích em thì khi biết em kết hôn hẳn phải cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, nhưng anh ta lại thể hiện rất rõ ràng, đúng là kì lạ thật.” Kiều Tâm Duy nghe thể thì khó chịu: “Chắc không đâu... Bọn em chỉ là đồng nghiệp, bình thường ở công ty rất bận, trừ khi bắt buộc, nếu không sẽ không nói chuyện với nhau.”
“Anh chỉ ví dụ thôi, em căng thẳng làm gì?” Cô không căng thẳng, nhưng bị Giang Hạo nói vậy thì căng thẳng thật: “Em, em không có, anh đừng nói bậy.” Giang Hạo giữ mặt cô: “Em đó, chú ý một chút, đừng giống như cô ngốc, người ta thích mình còn không biết.”
“Anh dựa vào cái gì mà nói anh ta thích em?” “Chỉ bằng trực giác của đàn ông.” Giang Hạo trịnh trọng nói.
Cố Vinh Sâm này đáng ngờ thật, mấy hôm nay Giang Hạo nghiên cứu với đội trưởng Thẩm rồi, cũng cho người đi thăm dò anh ta nhưng kết quả lại là tài liệu bình thường. Từ khi sinh ra tới khi ra trường rồi đi làm, cho đến bây giờ, Cổ Vinh Sâm trừ có gương mặt giống Từ Nhật Thăng ra thì lý lịch cực kì bình thường. Ngay cả ba người yêu cũ anh ta quen đều được cảnh sát điều tra ngầm, thông qua các thủ đoạn để hỏi về anh ta nhưng không có chỗ đáng ngờ nào.
Anh không dám nói Cố Vinh Sâm là Từ Nhật Thăng, nhưng anh không cam lòng thừa nhận họ không phải là cùng một người. Tâm trạng rất mâu thuẫn. “Trực giác của đàn ông? Em khinh, em còn có giác quan thứ sáu đây, cảm nhận được Tiểu Thiên Ái mong ngóng chúng ta ly hôn hằng ngày đấy, sau đó anh sẽ trở lại vòng ôm của cô ta, anh có tin không?”
Giang Hạo cười ha hả: “Không quan tâm, cô ấy nghĩ thế nào thì nghĩ nhưng tanh đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện đó.” Anh nhìn cô chăm chú đầy yêu thương: “Vợ à, sau này trong lòng anh chỉ có mỗi em, anh lấy mạng của mình để đảm bảo.” Kiều Tâm Duy đang muốn cãi lại anh nhưng vừa nghe vậy đã lập tức mềm lòng, phải biết vị Thủ trưởng nghiêm túc cẩn thận này rất hiếm khi nói chuyện ấm lòng như thế. “À, đúng rồi, xe em còn đỗ giữa đường.”
Giang Hạo gõ đầu cô: “Anh bảo Tiểu Phương mang xăng đến rồi lái về gara rồi, cái tội quên đổ xăng này.” Anh không yên lòng, nhịn không được phải nhắc nhở: “Trong công ty ít tiếp xúc với Cố Vinh Sâm chút, ngoài công việc thì đừng tiếp xúc, hiểu chưa?”
Kiều Tâm Duy gật đầu: “Anh đừng nói mãi cái này nữa, chỉ với gương mặt y chang Từ Nhật Thăng kia đã thấy sợ, chỉ muốn trốn không thôi.”
“Em...”
“Suyt suýt...” Cô cắt lời anh: “Anh đừng phiền nữa, ở đây có siêu thị, chúng ta đi mua ít đổ về ăn, về nhà nấu món sở trường của anh nhé?”
Giang Hạo bớt lo, vui vẻ chấp nhận.
Anh phát hiện sau khi trở lại công việc, Kiều Tâm Duy ngày càng tự tin kia, cô gái ngốc lại rộng rãi thú vị kia đã trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.