Kiều Tâm Duy nhìn Lâm Thái Âm, bà mẹ chồng ngay thẳng ngày xưa nói chuyện mười câu thì có tám câu quở trách cô, thế nhưng cũng có một mặt cảm tính như vậy.
Lâm Thái Âm vỗ vỗ tay cô, lại nói: “Mẹ là người từng trải, nỗi uất ức của con mẹ đều hiểu, bình thường bị cảm sốt thì chồng không ở bên cạnh, nửa đêm mất ngủ chồng cũng không ở bên cạnh, đi làm về nhà trống rỗng, một mình ăn cơm, ngủ một mình, thể còn chưa đủ, còn phải cả ngày lo cho an nguy của chồng. Tuy rằng bây giờ thời gian A Hạo có thể về nhà nhiều, nhưng nói chung cũng không tránh được có lúc làm con cô đơn và bị liên lụy. Thân là vợ lính, chuyện khủng khiếp nhất là gì con biết không?”
Kiều Tâm Duy ngơ ngẩn nhìn bà, lông mi hơi rung rung, mắt hoe đỏ: “Chuyện con gặp hiện giờ còn chưa đủ khủng khiếp ư?”
“Đúng vậy, cũng rất khủng khiếp, chuyện khủng khiếp nhất mẹ gặp phải, chính là đột nhiên nhận được điện thoại của quân đội, nói chồng mình trúng đạn, sống chết chưa biết.” Lâm Thái Âm nhớ lại chuyện mấy năm trước, lòng vẫn còn sợ hãi: “Khi đó A Hạo còn ở nước ngoài, mẹ cũng không biết mình đến bệnh viện như thế nào. Ông già trúng đạn trong một lần làm nhiệm vụ, viên đạn bắn xuyên qua xương ngực, vào thẳng tim, may mà ông ấy mạng lớn không chết. Cả đời này của mẹ, hơn nửa đời đều sống trong lo lắng hãi hùng, trước kia lo cho chồng, bây giờ lo cho con trai, họ đều là mạng sống của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593873/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.