Thì ra đây mới là mục đích thật sự của Từ Nhật Thăng.
Giang Hạo cười lớn: “Mày giữ mạng cho tao từ khi đấy tới giờ là để chỉ con đường này cho tao?” Từ Nhất Thăng nghe thấy sự trào phúng của Giang Hạo, hắn biết chuyện này không dễ làm như vậy: “Tôi biết anh có bận tâm của mình, anh có thể tiếp tục làm Thủ trưởng của anh, có thể bán mạng tiếp cho đất nước, anh vẫn được người người kính ngưỡng, được đất nước khen ngợi, chuyện này không ảnh hưởng gì đến danh dự của anh cả. Lương một năm hiện tại của anh bao nhiêu? Một triệu? Tôi có thể đảm bảo anh có thể kiếm được một triệu mỗi ngày, tôi tin nếu chúng ta hợp tác thì sẽ rất tuyệt.”
“Có thật mỗi ngày kiếm được một triệu không? Số tiền đó lớn hơn tiền lương một năm của tao nhiều.”
“Cho nên mới bảo đấy, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chỉ cần anh giúp tôi một chút thì anh muốn gì đều có hết anh có thể quang minh chính đại giấu gái xinh trong nhà, phụ nữ ấy à, chỉ cần có đủ ngon ngọt thì chẳng quan tâm anh ở ngoài thế nào đâu.”
Giang Hạo cười cười: “Đúng là điều kiện mê người đấy, nhưng tao sợ không có mạng mà dùng tiền.” “Ha, không biết tốt xấu, vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần bị nhốt cả đời đi.” Từ Nhật Thăng nở nụ cười xấu xa, sau đó hắn lùi lại, trần nhà bắt đầu đóng, khôi phục hình dạng mật thất ban đầu. Giang Hạo cầm lưỡi dao được giấu trong tay áo, cầm miếng vải đen bịt mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593868/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.