Nhà kho chuyên để hàng hóa cũ nát, mùi rỉ sắt tràn ngập khắp nơi, một góc ẩm ướt bên ánh đèn lờ mờ là nơi tốt nhất để muỗi tụ tập làm loạn.
Tiếng tát vang lên, Từ Nhật Gia ngã xuống, cô ta cắn chặt răng, tay che má, không nói gì. Bảy, tám người đàn ông đứng đó cũng không nói gì. Bàn tay của Từ Nhật Thăng cũng tê dại, đây là lần đầu hắn đánh em gái mình: “Gia Gia, anh không so đo vụ em nói sai tin tức với anh, nhưng em lại dám để Kiều Tâm Duy chạy trốn? Em có muốn trả thù cho ba không vậy?”
Từ Nhật Gia liếm khóe miệng, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi, gò má cô ta đau rát, năm đầu tay hiện rõ. Cô ta bình tĩnh vuốt tóc, chống đất đứng dậy: “Anh, đừng tiếp tục làm sai nữa, thu tay lại thôi, chúng ta thừa dịp lúc chưa bết bát nhất rời đi không phải tốt hơn sao?”
“Em nói nghe đơn giản thật, Gia Gia, anh không thể tin được em lại phản bội anh.” Từ Nhật Thăng tức giận vô cùng, trán hằn gần xanh, hắn nói với người bên cạnh: “Mau đuổi theo đi, đi theo đường này, cô ta chạy chưa xa đâu.” Từ Nhật Gia cau mày, nếu Kiều Tâm Duy bị bắt lại thì sẽ chịu đau khổ: “Anh...” “Câm miệng!” Từ Nhật Thăng tức giận, vén góc áo lên, đi qua đi lại không ngừng, đột nhiên hắn dừng lại, nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: “Có để lộ thân phận với Kiều Tâm Duy không?”
Im lặng.
“Chết tiệt, em không muốn sống nữa à? Ép anh giết người phải không?” “Anh, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593864/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.