Tầng hai của một quán cà phê sân thượng, ánh đèn vàng mờ tỏa ra từ bóng đèn thủy tinh áp tường được chạm rỗng, trên cửa sổ được mắc một chiếc màn màu hồng buông thõng, mỗi lần gió thổi qua, tẩm màn hơi phất phơ.
Trên quầy bar đặt một bình tinh dầu tỏa hương thơm ngát có tác dụng an thần, buổi chiều uống một tách cà phê ở đây, ánh nắng dịu dàng và bồn hoa màu tím mang lại một cảm giác rất đặc biệt. Lưu Kim Nặc là một cô gái vì tình yêu mà chấp nhận từ bỏ tất cả, một cô nàng tin rằng tình yêu có thể giúp mình no bụng, và sau khi bị tình yêu vứt bỏ, cô trở về thủ đô với khuôn mặt buồn bã. Nhìn cô, Kiều Tâm Duy cảm thấy thương cảm, gương mặt sáng sủa của cô đã biến thành âu lo, mới một năm thôi mà.
“Arnold, cậu đừng khóc, loại phượng hoàng nam này không có cũng được, bỏ anh ta thì cậu sống càng tốt hơn.” Arnold lau nước mắt, khóc thút thít: “Tâm Duy, mình hiểu rất rõ bộ mặt thật của Mao Lập Bác, anh ta không phải là kẻ có chí lớn nhưng lúc nào cũng muốn sống như đại gia, đúng là thấp hèn. Hơn nữa, anh ta lười biếng, không có lòng cầu tiến, không có trách nhiệm thì thôi đi, nhưng điều khiến mình không chịu nổi là anh ta ngoại tình sau lưng mình. Nếu không phải bị phát hiện, không biết anh ta định giấu mình bao lâu nữa. Anh ta coi mình như con đần vậy, ha ha, mình đúng là một đứa đần độn, công việc tốt ở thủ đô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593858/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.