Chương trước
Chương sau
Ngày 17 đã đến, mà internet lại lưu hành một câu nói - “Ngày 17 phải đến khách sạn Bác Lan nghe nhạc!” Bởi vậy có thể thấy được Tiểu Thiên Ái và Bác Lan đã thành thương hiệu.
Nhưng hôm nay lại nhô ra một câu – “Ngày 17, đến khách sạn Bác Lan nghe tình yêu.” Đây là một lời chúc phúc, là lời chúc phúc của hàng nghìn người dành cho nhà âm nhạc tàn tật có thể nhận được tình yêu mỹ mãn.
Giang Hạo hoàn toàn không ngờ rằng anh lại trở thành đối tượng chúc phúc của hàng ngàn dân mạng, vốn chỉ uống trà nói chuyện thôi cũng bị người ta chụp trộm, sau đó trở thành mối tình khiến người ta ghen tị.
Điện thoại anh vang lên, không nghĩ cũng biết là người mẹ luôn lải nhải của mình. “A Hạo.” Biết ngay mà, điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Lâm Thái m: “Sao con đã qua lại với Tiểu Thiên Ái rồi? Tác phong, tác phong, đây là vấn đề tác phong, là tối kị trong quân đội đó.”
“Mẹ đừng nói gió thành mưa nữa, không chỉ mặt điểm tên con còn gì, con và Thiên Ái chỉ ngồi uống trà với nhau thôi, là phóng viên viết bậy.”
“Không chỉ mặt gọi tên, mọi người chưa đoán được con nhưng các con đã bị theo dõi rồi.”
Lâm Thái Ấm lo lắng đúng quá mà, họ bị theo dõi, nhưng không phải anh mà là Tiểu Thiên Ái.
Buổi sáng đều tràn ngập tiếng chúc phúc, nhưng buổi chiều đã thành lời suy đoán, cư dân mạng bắt đầu suy đoán xem nhạc hội của cô tối nay có mở không. Nếu mở thì cô phải đối mặt với phóng viên, ngày mai lại lên tiêu đề; nếu không mở thì thất tín với khán giả, bội ước với Bác Lan.
Từ khi Tiêu Thiên Ái về nước, sau khi xuất hiện một đợt scandal về bản thân, người con cưng của xã hội thượng lưu châu u này lại đang bước từng bước vào vòng tròn dung tục kia.
“Chị Thiên Ái, phóng viên Từ đòi năm triệu, anh ta thèm tiền đến phát điên rồi, chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy chứ?”
Tiêu Thiên Ái nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bình tĩnh tính toán, người này tham lam quá rồi. “Anh ta bảo hôm nay không đưa thì anh ta sẽ công bố nhiều tin khác nữa, anh ta tưởng chúng ta kiếm tiền dễ như cắt giấy à? Kì lạ thật.”
“Công bố nhiều tin nữa? Chị và A Hạo không làm gì cả, anh ta làm gì có thêm tin mà công bố? Chỉ là chuyện giật gân thôi, người này quá tham lam, chỉ nếm chút ngon ngọt đã không muốn ngừng rồi, nằm mơ!”
“Chị Thiên Ái, tối nay vẫn diễn chứ?”
Tiêu Thiên Ái nhìn bóng đêm bên ngoài, kiên định nói: “Diễn.”
Màn đêm buông xuống, khách sạn Bác Lan xuất hiện rất nhiều người, trừ người hâm mộ đến để gặp mặt thì còn có các phóng viên. Vì lấy được thông tin của chuyện này, rất nhiều phóng viên đã dọn đồ đến dưới lầu Tiêu Thiên Ái, có ý định tác chiến lâu dài.
Dùng mọi thứ để đánh đổi danh tiếng chỉ trong một đêm.
Vừa căng thẳng chuẩn bị lại vừa thong thả hóng chuyện, Kiều Tâm Duy vừa ăn khoai chiên vừa xem TV trong phòng khách, thấy vậy mới nói: “Mẹ ơi, ông xã à, anh lên TV rồi, mau lên, đây là thời khắc đáng giá để ghi lại, mau đến quay lại đi.”
Giang Hạo liếc TV, bên trong lại nói chuyện này: “Em đủ rồi đó, đây không phải là điểm quan trọng em cần chú ý đâu.” “Vậy anh nói em nên chú ý cái gì? Em phải học mẹ anh đi nói này nọ à?” Nói rồi, cô lại cầm điện thoại lắc lắc. Giang Hạo liếc cô: “Ngứa da rồi à? Còn dám cười anh?”
Kiều Tâm Duy bĩu môi, lắc đầu bảo: “Không có, nhưng vì chuyện anh lên TV mà mẹ gọi nói chuyện hai tiếng đồng hồ với em đó, em muốn điên luôn rồi.” Cô đứng dậy, nhìn Giang Hạo từ trên cao, học giọng của Lâm Thải Ấm nói: “A Hạo, năm nay là năm quan trọng, con tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu dây dưa không rõ với Tiểu Thiên Ái là tự dẫn lửa đốt mình đó.”.
Giang Hạo giật mình nhìn, sau đó bật cười vì bộ dạng sinh động của cô. Kiều Tâm Duy nhảy nhót trên ghế sofa: “Ai, bà ấy nói với em suốt hai tiếng đồng hồ, anh không cho bà ấy nói thì bà ấy nói với em, em có ý kiến lớn với chuyện này đó, ai, anh đừng đuổi em mà, em phải nói chuyện tử tế lại với anh.”
Lát sau, Kiều Tâm Duy bị Giang Hạo giữ eo lại, cô vùng vẫy cái tay dính đầy khoai chiên: “Ôi, đừng đụng em, cẩn thận đụng vào quần áo anh bây giờ, ai, anh còn cù nữa là em lau dầu lên người anh đó.”
Giang Hạo vừa bực vừa buồn cười: “Đủ rồi đó, em có thể nói trực tiếp với mẹ anh mà.”
“Ôi trời, em không dám đâu, mẹ anh giống như cấp trên trực tiếp của em vậy, nếu em dám ngắt điện thoại thì bà sẽ chạy tới công ty nói lý với em mất, em không dám đâu.”
“Muốn trị mẹ anh rất dễ, chỉ cần em bảo là mình có thai thì em sẽ thành cấp trên trực tiếp của bà, em nói Đông bà không dám đi Tây.” Kiều Tâm Duy lườm: “Anh Giang, em muốn rửa tay.”
*
Tám giờ tối, nhạc hội trình diễn đúng giờ, màn biểu diễn của Tiêu Thiên Ái không hề vắng đi vì scandal. Nhưng trong lúc nghỉ ngơi, internet lại xuất hiện tin nặng ký, sau đó thành lốc xoáy của cư dân mạng, ngay cả khán giả trong hội trường cũng liên tục bàn tán. “Người yêu bí mật của Tiêu Thiên Ái là một quân nhân đã kết hôn, quan chức không nhỏ.”
“Khó trách trèo nhanh vậy, hóa ra là bám vào quan lớn.”
“Không biết là vị nào, bị bao nhiêu vụ ngoại tình với nữ minh tinh rồi, vài ngày nữa lại bị kéo xuống cho xem, chúng ta ngồi yên hóng tên của vị này đi.” “Giả vờ cao quý, thật ra lại là bồ nhí.”
Trong phòng hóa trang, Tiểu Nam run rẩy cầm điện thoại đọc, cô ta không dám đưa cho Tiểu Thiên Ái vì sợ ảnh hưởng tới màn trình diễn. Sức mạnh của internet lớn tới mức khiến người ta không dám làm gì, ban ngày tràn ngập tiếng chúc phúc nhưng bây giờ lại mắng chửi không ngừng, đủ loại ngôn ngữ ô uế khó nghe, hơn nữa bình luận còn liên tục tăng theo cấp số nhân.
Tiêu Thiên Ái đang trang điểm trước gương, cô đưa tay ra: “Tiểu Nam, nước của chị” Nhưng mà Tiểu Nam đang lướt web, không nghe thấy lời cô, cô quay lại nghiêm túc nói: “Tiểu Nam, nhạc hội chưa kết thúc đâu, sao em lại không chú ý vậy?”
Tiểu Nam khôi phục tinh thần, nhìn Tiêu Thiên Ái với ánh mắt đau khổ: “Chị Thiên Ái, phóng viên Từ... gây chuyện rồi.”
“Nói cái gì?” Tiêu Thiên Ái cầm điện thoại, cô gần như bị tin kia làm cho bất tỉnh.
Lúc này một trợ lý vội chạy đến nói: “Chị Thiên Ái, ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, bên dưới còn nhiều phóng viên hơn, bảo vệ đang ngăn cản nhưng nhiều phóng viên quá, không cần nối, chúng em đã thảo luận với nhau, chị đi ngay đi, nếu không lát nữa khó mà thoát được.”
Tiêu Thiên Ái cũng hoảng, “Đi đâu? Chị có thể đi đâu chứ?”
“Rời khách sạn trước rồi tính, Tiểu Nam, cô mau dọn ít đồ dùng hằng ngày và quần áo cho chị Thiên Ái, tôi đi chuẩn bị xe.”
“Cái gì...” Tiêu Thiên Ái trở tay không kịp, cũng chỉ trong thời gian mười phút nghỉ ngơi thôi, tình thể đã phát triển đến mức không khống chế được nữa.
Internet có thể bồi dưỡng cô chỉ trong một đêm, cũng có thể hủy diệt cô chỉ trong một giờ.
Do dự một lúc, bộ đàm của trợ lý liên tục vang lên tiếng thông báo, cửa phòng nhạc đã mở rộng rồi, người nghe đã bỏ đi hết, ở lại cũng chỉ là muốn xem trò vui, mà những phóng viên kia ùa vào như ong vỡ ổ, chắc không bao lâu nữa sẽ chặn kín cửa phòng trang điểm.
Không có thời gian suy xét nữa: “Tiểu Nam, đẩy chị Thiên Ái đi, đồ đạc tối nay quay lại lấy sau, đi trước đi, nhanh lên.”
Đêm đầu hạ, gió lạnh phất phơ, Tiểu Thiên Ái trốn trong xe thương vụ không dám hé một tiếng, điện thoại đặt bên cạnh, âm báo nhắc nhở “ting ting” liên tục không ngừng, Weibo của cô đã bị người ta cho nát. Hàng ngàn hàng vạn tài khoản, những fan đáng tin vốn từng nói “Chúng tôi vĩnh viễn yêu cô” chớp mắt đã hóa thành kẻ phun ra những lời cay độc. Tiểu Nam ở ngoài xe liên tục gọi điện thoại, sắp xếp cái này sắp xếp cái kia, khi thì nổi trận lôi đình, khi thì khẩn khoản không thôi.
Trong xe, Tiêu Thiên Ái vẫn mặc lễ phục cúp ngực như cũ, lớp trang điểm trên mặt bây giờ xem ra đã quá dày, cô yên lặng ngồi đó, hai tay nắm chặt, run rẩy không vững.
Bỗng nhiên, Tiểu Nam kéo cửa xe ra, vui mừng nói: “Chị Thiên Ái, chị xem ai tới này.” Tiêu Thiên Ái quay ra nhìn, Giang Hạo cầm di động đứng ở cửa xe, cô khóc nấc lên: “A Hạo, anh tới rồi, em sợ quá!”
Giang Hạo thở dài: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao lại không tìm anh?”
“Em sợ có phóng viên bám theo, em sợ ảnh hưởng đến anh, em sợ sẽ hại anh...”
“Chúng ta chẳng làm gì cả, không cần phải sợ.” Giang Hạo bình tĩnh nói.
“Sao anh tìm được em?” Giang Hạo lúc lắc điện thoại: “Có hệ thống định vị mà.” Tiêu Thiên Ái cảm động mỉm cười, cô vươn tay về phía anh, lúc đang muốn nói “Dẫn em đi nhé” thì Giang Hạo hơi nghiêng sang, lộ ra Kiều Tâm Duy, cô lập tức thu hồi ánh mắt thâm tình chân thành, cũng rút tay về.
Kiều Tâm Duy đến cùng với Giang Hạo, cô khoác lên bả vai Giang Hạo, thoải mái nói: “Thủ trưởng Giang, đây cũng không phải chỗ an toàn, sắp xếp ổn thỏa cho người ta đã rồi từ từ nói, còn bị chụp nữa là sẽ viết thành hai người bỏ trốn đó.”
Giang Hạo: “Lại nói bậy, kiểm chỗ nào mát mẻ mà rúc đi.” Kiều Tâm Duy lè lưỡi với anh, quay đầu muốn đi, Giang Hạo lại kéo tay cô lại: “ở yên bên cạnh anh đừng đi đấu hết, dám chạy lung tung anh đánh gãy chân em.”
“Ôi mẹ ôi em sợ quá...”
Tiêu Thiên Ái nhìn bọn họ đùa giỡn chòng ghẹo, một câu cũng không chen vào nồi, nơi nào đó trong lòng nổi lên sự đau đớn cùng cực. Trong mắt Giang Hạo, cô nhìn thấy tình cảm dịu dàng trước kia chỉ dành cho mình, mà bây giờ, sự dịu dàng này đã thuộc về một người phụ nữ khác.
Giờ phút này, rốt cuộc cô đã hiểu là mình đã trở về quá muộn, cô đừng nên làm niềm vui bất ngờ cái gì cả, bước đầu tiên đã chậm, tất cả chuyện sau đó đều sẽ chậm.
Giang Hạo nói: “Thiên Ái, mọi người đi theo anh, nhà khách của quân đội tuy không sang trọng bằng khách sạn nhưng chắc chắn sẽ an toàn. Xe của anh đi trước, mọi người cứ lái theo sau. Tiểu Nam, lên xe.”
“Vâng.” Tiểu Nam gật đầu leo lên xe, cô ta cũng đang lo tìm chỗ ở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.