Giang Hạo dở khóc dở cười, vội tới dìu cô.
“Ai đừng đụng, đau, đau ch” Kiều Tâm Duy gào, nghiêng đầu không dám động, hai chân cô còn đang đạp sofa, mông vểnh lên cao, áo sơ mi trên người cuốn lên trên, trông rất quyến rũ.
Giang Hạo không nhịn được cười, nhưng cũng lo lắng cho cổ cô: “Em tự làm bậy tự chịu, nào, nhịn chút, anh bế em lên”
“Oa oa, anh nhẹ chút.” Kiều Tâm Duy cảm thấy mình chơi quá mức rồi, đúng là không nghịch thì không chết.
Giang Hạo ôm eo, đỡ cô lên ghế ngồi, sau đó chỉnh lại người cô. Nhìn gương mặt đau đớn của cô, anh cũng ngừng trêu: “Quay đầu từ từ xem có cử động được không?” Kiều Tâm Duy nhúc nhích theo sự hướng dẫn của anh, đau muốn chết luôn: “Chỉ có thể làm vậy thôi, không thể cử động mạnh hơn, đau quá!”
“Em bị thương ở thịt thôi, ngồi yên đó, anh đi lấy dầu”
Giang Hạo cầm dầu tới, vừa xoa bóp vừa nói: “Nhịn chút đi, mới đầu sẽ hơi đau chút... Thịt đã sưng lên rồi, cứng thật, ôi, em thật là..”
Kiều Tâm Duy nghiêng cổ, miệng lẩm bẩm, đúng là không nên đột nhiên chơi trò này.
“Em đang làm gì thế hả, đầu bị cửa đập à?”.
Quả nhiên không thoát được lời chất vấn của Giang Hạo, cổ dõng dạc nói: “Vì bảo vệ hôn nhân, bảo vệ gia đình, vì sự mới mẻ giữa vợ chồng”
“Cái gì?” Giang Hạo có hơi chột dạ.
“Không có gì, tự anh tìm hiểu đi” Cô than thở, ôi, cô còn chưa làm gì đã chết từ trong trứng mất rồi, sao có thể đấu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593828/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.