Lúc này của nhà mở ra, Cảnh Thượng cầm túi đi vào, bầu không khí ngừng lại, Cảnh Trí Thành nhếch môi không biết nói gì. Đứa con trai này của ông biết vợ chồng con gái đến thì đi ra ngoài từ sớm, nói trưa không ăn, đừng đợi, nhưng giờ mới mười một giờ đã mò về rồi.
Hạng Linh đứng trong bếp lo lắng: “Ai ôi, sao thằng nhóc này lại đột nhiên về vậy? Con đừng vội, mẹ không cho nó làm bậy đâu.”
“Mẹ, con thấy người lo là mẹ đó”
Giang Hạo đứng lên, anh chủ động hỏi thăm theo lễ phép: “Cảnh Thượng, năm mới vui vẻ, cậu về đúng lúc lắm, mau vào ăn cơm đi.”
Cảnh Thượng trầm giọng hỏi: “Cậu không gọi tôi là anh giống Tâm Duy à?”
Giang Hạo nghẹn lời, theo lý thì phải gọi thế, nhưng anh lại lớn hơn Cảnh Thượng bốn tuổi, không thể gọi được. Không khí vốn ngột ngạt lại trở nên căng thẳng hơn.
Đúng lúc này, Cảnh Thượng bật cười: “Thôi đi, cậu gọi là anh thì tôi cũng thấy ngại, gọi tên thoải mái hơn... Tôi mua chút hoa quả, đầu năm ít tiệm mở quá, đi mãi mới mua được”
Nói xong, anh đi vào bếp lấy khay đựng trái cây, rửa từng quả một: “Mọi người đừng lo nữa, nên làm gì thì làm đi, Tâm Duy, bể ra ngoài”
Lúc này Kiều Tâm Duy mới hồi hồn: “À, được... Anh, anh không sao chứ?”
“Anh có thể thế nào à? Ra ngoài đi, để anh làm cho, hôm nay về lại mặt, sao bắt em làm việc được, ra ngoài uống nước ăn hoa quả đi”
Kiểu Tâm Duy bị Cảnh Thượng đuổi ra khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593824/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.