Sau khi truyền nước, cơ thể Kiểu Tâm Duy thoải mái hơn rất nhiều: “Ôi, cuối cùng em cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người rồi”
Giám đốc Thẩm vẫn luôn túc trực bên ngoài từ nãy đến giờ, ông ta vừa dọn dẹp vừa dặn dò: “Tối nay về nhà ngủ một giấc thật sâu, nếu ngày mai còn cảm thấy khó chịu thì cứ gọi điện cho tôi. À đúng rồi, đừng quên uống thuốc, cũng đừng ăn những món thịt cá quá mặn”
“Vâng, cảm ơn giám đốc Thẩm”
“Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Giám đốc Thẩm chuyển ánh mắt về phía Giang Hạo, tỏ vẻ nịnh nọt nói: “Thủ trưởng Giang, con trai tôi còn cần cậu quan tâm trong quân đội lắm”
Kiều Tâm Duy trợn mắt, ra là thế.
Giang Hạo khiêm tốn nói: “Giám đốc Thẩm, ngài là trưởng bối, đừng nói chuyện khách khí với tôi như thế... Thẩm Trạch chắc chắn là sẽ bị phạt rồi, còn có bị định tội hay không thì không biết”
Giang Hạo ốm Kiều Tâm Duy định rời đi, giám đốc Thẩm bỗng ngăn anh lại. Ông ta cầu xin nhìn Giang Hạo, thở dài một hơi nói: “Thủ trưởng Giang, tôi biết thằng bé phạm lỗi là không đúng, nhưng nếu nó bị định tội, cuộc đời của nó... sẽ bị hủy mất.”
Giám đốc Thẩm đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể gặp được Giang Hạo. Hôm nay, ông ta định mời Giang Hạo đến nói chuyện riêng, nhưng anh vẫn cứ ở cạnh Kiều Tâm Duy mãi. Khi thấy họ định đi, ông biết mình không còn cơ hội để làm điều đó nữa, thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593821/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.