“Không đau, nhớ kỹ đây, sau này em phải ngoan một chút, đừng có mà không nghe lời rồi chọc giận anh”
Kiều Tâm Duy miệng mồm mếu máo, không phục nói: “Anh già hơn em chín tuổi, không thể nhường em một chút à? Hơn nữa tại sao em phải làm theo lời anh chứ, cứ anh nói thì là đúng à? Em...”
“Này”
Giang Hạo ngắt lời cô, nhếch đầu lên nhìn cô chằm chằm, chất vấn: “Em có thể đừng dùng chữ già này được không? Anh rất già à?”
Kiều Tâm Duy nghẹn lời, sao anh lại để ý tới cái này chứ? Cô cười ha ha, sờ sờ đầu rồi lại kéo lỗ tai anh, cười đến nỗi trượt thẳng từ trên người anh xuống, không dừng lại được.
“Em cười cái gì?”
Giang Hạo không rõ rốt cuộc là câu nào của anh chọc trúng huyệt cười của cô: “Này, không nói thì anh sẽ trở mặt với em đấy!”
“Ha ha ha, ha ha ha ha...”
Kiều Tâm Duy quay lại, ôm bụng cười không ngớt: “Hóa ra, hóa ra...
anh cũng sợ giả à, ha ha ha ha, em còn tưởng là anh chẳng sợ gì hết cơ, hóa ra anh sợ già”
Giang Hạo trợn trắng mắt liếc cô, sao anh không thể sợ già, sao anh lại không thể sợ già chứ?! Người hai mươi ba tuổi mãi mãi sẽ không hiểu được sự sợ hãi tuổi già của người ba mươi hai tuổi.
“Ôi chao, đây chắc chắn là chuyện cười hài hước nhất mà em nghe được trong năm nay”
“Vậy năm nay của em cũng quá nhàm chán rồi”
Giang Hạo tức giận nói.
“Được được, không cười anh...”
Kiều Tâm Duy gối lên vai anh, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593807/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.