Trên núi tuyết Đại Đông Bắc, một khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí sẽ giảm xuống đột ngột, nếu hắt một ly nước ấm ở ngoài đường, chắc chắn sẽ không nhìn thấy bọt nước mà đông luôn thành bằng rơi xuống, không nói ngoa một chút nào.
Sau bữa cơm chiều, doanh trại cũng không yên tĩnh, các chiến sĩ cũng không vì mặt trời xuống núi mà ngừng huấn luyện.
Kiều Tâm Duy ngồi ngốc trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng bước chân đều nhịp và tiếng hô khẩu hiệu mạnh mẽ vang dội không ngừng bên tai.
Cô đi đến bên cửa sổ nhìn ra, trên khoảng đất trống trong sân rải rác từng người đứng ngay ngắn, nhìn bọn họ, cô không khỏi thấy kính trọng sâu sắc đối với những quân nhân nghiêm nghị này.
Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng mở cửa, cô biết chắc là Giang Hạo đã về.
Giang Hạo cầm một cái hộp giữ ấm, đến gần nói: “Giận thì giận, nhưng vẫn phải ăn cơm”
Rắc rối nhất là kiểu người có thể vì một câu nói mà tức giận, phụ nữ đúng là phiền phức.
“Ai giận chứ?!”
Kiều Tâm Duy chối bay chối biến: “Chẳng qua tôi không quen ăn cùng nhiều người như vậy mà thối”
Sợ lại long trọng giống hổi chiều, cũng sợ gặp ai cũng gọi cô là phu nhân Thủ trưởng.
Giang Hạo mang khuôn mặt không rõ vui buồn như cũ, anh không biết nói lời nhẹ nhàng, càng không tốn tâm tư dỗ dành ai.
Anh đặt hộp giữ ấm lên bàn, quay qua thong thả mở máy tính lên, lúc này mới nói như không thèm để ý: “Tôi để đồ ăn ở đây, em thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593795/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.