Trạm đứng ở quận doanh đã tắt đèn từ lâu, gió tây bắc lạnh thấu xương thổi qua rất mạnh nhưng binh lính đứng canh vẫn cầm báng súng giơ cao không nhúc nhích một chút nào.
Thấy họ, binh sĩ chào một cái, sau đó nói to: “Đội...
đội trưởng Tần”
Binh sĩ đáng thương, giọng đã run lên vì lạnh, lông mày và lông mi dính không ít tuyết.
Đội trưởng Tần gật đầu một cái, đỡ Kiều Tâm Duy nói: “Chị dâu, chị còn đi được chứ? Hay để em đi cùng chị”
Kiều Tâm Duy vốn còn tưởng mình thảm lắm rồi, nhưng khi nhìn binh sĩ đứng canh thì nghĩ đến hình ảnh bọn họ phải tập luyện ở thao trường hằng ngày nơi lạnh lẽo này, buổi đêm còn phải đứng canh, cô đột nhiên cảm thấy kính nể những quân nhân này: “Không cần, đã đến rồi.”
Cổ lắc tay từ chối, quay lại nhìn binh sĩ đứng im không nhúc nhích, sao cô có thể bắt người ta cũng mình vào được chứ? Giang Hạo đang ngủ say thì điện thoại riêng vang lên, hơn nửa đêm rồi còn có điện thoại, tám phần là có chuyện gấp, anh đành phải nghe ngay.
“Cậu nói gì? Vợ tôi đến đây?”
Anh vô cùng ngạc nhiên.
Kiều Tâm Duy mệt mỏi ngồi ở phòng khách, mặc dù đã vào phòng, trên người còn mang hai cái áo khoác bông, thậm chí trong tay còn cầm chén nước nóng để ủ ấm nhưng cô vẫn run rẩy vì lạnh.
Khí ấm trong phòng này cũng như ở nhà tại thủ đô, nhưng lại không đủ ấm.
Một lát sau, cửa phòng khách mở ra, Giang Hạo bước nhanh vào: “Kiểu Tâm Duy, sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593788/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.