Tửu lượng của Giang Hạo rất tốt, nhưng người có tửu lượng tốt không chỉ mỗi anh, quân nhân trong quân đội ai cũng uống tốt cả.
Uống nhiều rượu vậy thì dù là trâu cũng chịu không nổi, đừng nói chi là người.
Giang Hạo được mấy chiến hữu đỡ về phòng tân hôn.
“Thủ trưởng? Thủ trưởng? Ơ, Thủ trưởng say thật rồi, thôi, không phá phòng tân hôn nữa.
Chị dầu, hai người nghỉ ngơi đi, bọn em không quấy rầy nữa”
“A, được, mọi người về chú ý an toàn nhé”
Đóng cửa lại, cuối cùng cũng yên tĩnh, Kiều Tâm Duy thở phào, ồn ào cả ngày, mệt mỏi cả ngày, kết hôn đúng là chuyện phiền phức.
Giang Hạo nằm trên sofa, nghiêng người, một chân và nửa người lệch hẳn ra khỏi sofa, anh say rồi.
“Giang Hạo, Giang Hạo”
Kiều Tâm Duy đi tới, cúi người vỗ tay anh: “Này, dậy đi, ngủ sofa lạnh lắm, này.”
Giang Hạo không có phản ứng, cặp chân dài và to “bay nhảy”
ở ngoài một lát.
“Chậc, uống say đến vậy cơ à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu khinh bỉ, cô cắn môi, đột nhiên đá mạnh vào bắp chân của anh.
Giang Hạo hơi cử động nhưng không phản ứng gì.
Kiều Tâm Duy mừng thầm: “Tôi không đỡ anh nổi, anh tự lo đi”
Nói xong, cô lấy mấy cái gối ôm trên ghế đặt lên người anh: “Ngủ ngon, tôi đi ngủ đây”
Đầu giường sáng đèn hắt ra ánh sáng vàng ấm áp vô cùng, từ hôm nay, cô phải sống một cuộc sống mới ở nơi này.
Đẩy tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, bên cạnh đặt hai vali, vali đen là của Giang Hạo, vali nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593774/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.