“Này, anh sao vậy?”
Kiều Tâm Duy phản kháng theo bản năng, chẳng lẽ anh ta định giết mình bằng khăn quàng cổ ngay giữa ban ngày ban mặt à? “Này, anh là quân nhân đấy, sao lại cố tình vi phạm pháp luật thế hả?!”
Giang Hạo rất tò mò, anh không thể đoán ra nổi não của người phụ nữ này đang nghĩ cái gì: “Tên tôi không phải này, em phải gọi tôi là chồng”
Kiều Tâm Duy tức giận lườm anh, nhưng cô đã hiểu ra hành động của Giang Hạo.
Được chiếc khăn choàng rộng thùng thình bao quanh cổ và tai, cô cảm nhận được hơi ấm của anh còn đọng lại, rất ấm áp.
Vậy nên, cô quấn khăn choàng cổ thật cẩn thận, Giang Hạo cũng nắm lấy tay cô.
Bàn tay đỏ ửng của cô đúng là rất lạnh, cố định kéo tay lại rồi cho vào túi áo lớn.
Cô khựng lại, bàn tay hơi giãy ra nhưng cuối cùng vẫn bị anh kéo vào.
Mặt và mặt đối diện nhau, ngực dán chặt lên ngực, mũi giày của cô giẫm lên giày của anh.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, tuy thế, cô vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào trán mình.
Cô thì thầm: “Này, anh...
làm gì thế?”
Tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, giọng nói cũng vương chút ngượng ngùng.
Giang Hạo ôm lấy eo cô, anh cảm thấy bây giờ cứ như cô đang ôm lấy mình vậy.
Bao nhiêu năm rồi anh chưa từng ôm một người, không ngờ khi có thêm một người sưởi ấm cho nhau trong những ngày đông giá rét, thì ra lại hạnh phúc như vậy.
Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593753/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.