Kiều Tâm Duy nhìn về trước như không có chuyện gì, giọng rất bình tĩnh: “Chuyện này... anh không nên nói với tôi.”
Tuy nhiên, Kỷ Tiểu Hải như không nghe thấy, tiếp tục oán trách: Em không biết đâu, sau khi kết hôn, anh chưa từng được ăn một bát cơm nóng, nhà lúc nào cũng bẩn thỉu, mẹ anh còn phải tới dọn dẹp nhà cửa. Bà không chịu nổi mới nói cô ta mấy câu, thế mà bị cô ta quát lại, anh chưa từng thấy người đàn bà nào mất dạy mất nết như vậy. Tâm Duy, em vốn không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh đâu, lúc còn con cô ta giận dỗi thì anh nhường nhịn cô ta đủ điều, con mất rồi mà cô ta vẫn làm khó dễ đủ kiểu, anh về nhà muộn mười lăm phút là cô ta ngửi anh như chó ngửi. Tâm Duy, cứu anh với, xin em cứu anh với, anh không thể tiếp tục cuộc sống này nữa rồi, nếu còn tiếp tục nữa chắc anh sẽ bị cô ta ép chết mất.”
Kiều Tâm Duy thật sự không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời anh ta: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
Giấy sau đó, Kỷ Tiểu Hải ở đầu bên kia điện thoại im bặt, cô có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào mà anh ta đang đè nén.
Nhưng mà chẳng còn chút quan hệ gì với cô nữa.
Trong lúc không biết gì, Giang Hạo đã dừng xe trước một khách sạn năm sao, anh phải vẫy tay hai ba cái cô mới có phản ứng: “Á? Sao vậy?”
“Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng, em làm sao vậy? Điện thoại của ai thế?”
“Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/260762/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.