“Thất... thất thân?” Kiểu Tâm Duy ôm ngực, lùi về sau mấy bước: “Không cần chơi lớn vậy đâu nhỉ, haha” Tấm thân xử nữ đã giữ hơn hai mươi ba năm trước khi cưới này lại mất trong tay người không phải chồng mình? Dù có chết cô cũng không đồng ý đầu. Nhìn dáng vẻ cười còn xấu hơn cả khóc của cô, Nguyễn Tấn lúng túng nói: “Đùa thôi, tôi không phải loại người như vậy? Kiều Tâm Duy thở phào: “Cũng được, xem ra mọi người chơi rất vui vẻ, không ngờ Tổng Giám đốc Nguyễn lại hiền hòa như vậy, theo cấp trên như anh, chúng tôi cũng sẽ cố gắng làm việc gấp bội. Tổng Giám đốc Nguyễn, tới ghế sofa nghỉ ngơi chút đi” “Được.” Nguyễn Tân gật đầu, nãy giờ chơi đùa quá mức nên khi yên tĩnh lại, anh thấy đầu óc không được ổn lắm, ngay cả bước chân cũng trở nên loạng choạng, anh ngồi xuống sofa, cần nghỉ ngơi một chút. Mỗi phòng ở đây đều có nước nóng, Kiều Tâm Duy đi tới quầy bar, đổ nước ấm vào hai ly thủy tinh. Nguyễn Tấn ngồi trên sofa, dù mơ màng nhưng vẫn nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang được ánh đèn vàng bao bọc, mà ngay cả anh cũng không biết ánh mắt mình lúc này đã dịu dàng nhường nào. “Tổng Giám đốc Nguyễn, uống chút nước ấm đi” “Ở đây có lá trà không? Tôi muốn giải rượu.” Dù chưa say, nhưng anh không muốn để Kiểu Tâm Duy nghĩ những lời tiếp sau đây là lời nói lúc say rượu. “Uống trà không giải rượu được, đó là suy nghĩ sai lầm, hơn nữa một vài thành phần trong lá trà sẽ có phản ứng xấu với cồn, có hại tới sức khỏe, chẳng bằng uống nước ấm đi” “Thế à? Cũng được” Khóe môi Nguyễn Tấn hơi nhếch lên, anh đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, uống say rồi ngủ ở phòng khách rồi bừng tỉnh vì lạnh là chuyện thường, mỗi lần như thế, anh đều rất hi vọng bên cạnh mình có một ai đó. Giống như bây giờ, ánh đèn ấm áp, lời nhắc tri kỉ, chăm sóc đúng lúc, không có gì hạnh phúc hơn như thế này cả. Kiều Tâm Duy bưng nước ấm tới, ngồi xuống ghế: “Tổng Giám đốc Nguyễn, tửu lượng của anh tốt thật, tôi không thể uống được rượu nên trò nào liên quan đến rượu thì tôi né hết.” “Nếu không phải họ bắt chơi chung thì tôi cũng không tham gia, trò này quá đáng lắm rồi” Nguyễn Tấn uống một hợp nước ấm, cảm thấy dạ dày ấm áp, lòng cũng ấm hơn: “Tâm Duy..” Anh nhìn cô một lúc: “Em tới công ty hơn nửa năm rồi nhỉ?” “Vâng, nửa năm trước anh thuế tối vào” “Ừ, khi đó em mặc đồ công sở màu đen, nếu không nhìn CV thì tôi còn tưởng nhầm là thím nào, lúc đó tôi còn nghĩ, thím à, đây là chỗ tuyển sinh viên khóa này, thím tới nhầm chỗ rồi.” Sự hài hước của Nguyễn Tấn chọc cho Kiều Tâm Duy bật cười: “Vậy à? Đó là đồ công sở tôi cố ý mua cho đợt tuyển dụng đó” Cổ nâng mặt, thở dài: “Ôi, buồn quá, buồn quá!”. “Haha, bây giờ thì khác rồi, em biết ăn mặc, xinh đẹp hơn, còn độc lập, làm việc hiệu quả, tôi rất yên tâm khi giao việc cho em” “Cảm ơn Tổng Giám đốc Nguyễn đã khen ngợi.” Nguyễn Tấn ngồi gần hơn, thấy khoảng cách vừa phải thì bảo: “Tâm Duy, bây giờ không phải là giờ làm việc, lúc làm việc em gọi tôi là sếp, sau khi tan làm, em đừng gọi tôi là Tổng Giám đốc Nguyễn nữa, chúng ta... tôi và các đồng nghiệp đều là bạn bè cả” Anh dừng lại giữa chừng, thật ra anh rất muốn nói, thật ra chúng ta có thể làm bạn với nhau, tôi còn hi vọng chúng ta có thể làm người yêu nữa. Tiếc là Kiểu Tâm Duy không phải con giun trong lòng anh, chỉ có thể nghe ra được một ý nhỏ trong những lời đấy: “Ồ, tôi biết, cho nên dù có khổ cỡ mấy mọi người vẫn đi theo anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì vừa ra trường đã gặp được ông sếp tốt như thế. Tôi nói thật lòng đấy, anh đừng nghĩ là tối nịnh nhé? Nguyễn Tấn cười cười, cảm thấy bất đắc dĩ không thôi, anh chỉ là một ông sếp tốt, chỉ vậy mà thôi. Lúc này có người đẩy cửa vào, Vân Thanh dẫn Trần Kính Nghiệp vào theo: “À, anh em tốt của các anh ở đây... Nguyễn Tân, hai lão gia này tới tìm anh đấy” Kiểu Tâm Duy quay lại nhìn, ngoài Vân Thanh và Trần Kinh Nghiệp thì còn có cả Giang Hạo nữa, cô chợt thấy lo lång. Giang Hạo ngạc nhiên một hồi, sau đó lại trở nên nghiêm túc, trong phòng này chỉ có mỗi Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy, ánh đèn không mấy sáng sủa mà hai người còn ngồi gần nhau như vậy. Trần Kinh Nghiệp huýt sáo trêu: “Xem ra chúng ta tới không đúng lúc, làm phiền Tổng Giám đốc Nguyễn rồi” Anh còn cố ý kéo Giang Hạo, làm bộ như muốn đóng cửa: “Đi thôi, chúng ta sang phòng bên cạnh chơi với mọi người” Giang Hạo đen mặt, lạnh giọng nói: “Không quen ai bên kia, tôi không sang đâu” Nói rồi, anh đi thẳng vào trong, ngồi cạnh Kiều Tâm Duy. Khoảng cách của anh với cô còn gần hơn cả khoảng cách giữa cô và Nguyễn Tấn. Kiều Tâm Duy căng thẳng, lúc nãy Giang Hạo đứng ở cửa nên cô không thấy vẻ mặt của anh, bây giờ ở gần như vậy, đương nhiên là cô trông thấy anh khó chịu rồi. Nhưng cô nên giải thích tình huống này kiểu gì đây? Cô với Nguyễn Tấn nào có xảy ra chuyện gì đâu. Nguyễn Tấn cũng thấy ngại, đang định tỏ tình thì lại bị quấy rầy. Vân Thanh giải thích: “Chúng tôi đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm, Nguyễn Tấn đồng ý đưa một cô gái độc thân ra ngoài nói chuyện riêng nên kéo Kiều Tâm Duy đi. Ba người các anh cần nói chuyện riêng à? Tâm Duy, chúng ta sang phòng bên cạnh chơi đi” “À, được” Kiều Tâm Duy hi vọng mình có thể đi cho nhanh cho rồi. Nhưng người nói vô tâm, người nghe lại để ý, Giang Hạo khoác vai kéo cổ ngồi xuống, anh nói: “Tôi đến rồi mà em còn định đi đâu?... Tôi phải tuyên bố một chuyện, tôi đã đăng ký kết hôn với người này rồi, cô ấy không còn độc thân nữa, cho nên Nguyễn Tấn à, cậu kéo nhầm người rồi” Vân Thanh, Trần Kinh Nghiệp và Nguyễn Tấn nghe vậy thì trợn hai mắt, nhìn hai người với vẻ khó tin. Giang Hạo lại rất ung dung, cười bảo: “Chuyện mấy ngày trước thôi, không phải tôi muốn giấu mà vì chuyện Mỹ Liên xảy ra đột ngột quá, hôm nay tôi định nói chuyện này cho các cậu” Anh quay lại nhìn Kiều Tâm Duy với đội mắt sâu thẳm, giọng nói mang theo sự yêu chiều và trách cứ: “Em cũng thật là, sao không nói cho mọi người biết chứ? Người khác thì thôi, sao ngay cả Vân Thanh cũng giấu vậy?” Vân Thanh lại rất vui vẻ: “Hay lắm, Kiều Tâm Duy, cậu giỏi lắm, chuyện lớn vậy mà dám giấu, mình là bà mai của hai người đấy” “Hôm đó anh ấy vừa nhận điện thoại thì đi ngay, chẳng có tin tức nào hết, mình nói với cậu kiểu gì bây giờ?” “Ha ha, nếu cậu nói sớm thì Nguyễn Tân sẽ không kéo cậu đi rồi, đúng là tốt thật, mình cảm thấy hai người rất xứng. Chồng à, anh nói đúng không?” Trần Kính Nghiệp cũng rất bất ngờ, theo như anh biết, Giang Hạo chỉ có hảo cảm với Kiều Tâm Duy mà thôi, còn chưa đến mức muốn kết hôn, nhưng bạn tốt tạm biệt cuộc sống độc thân là chuyện tốt: “Giang Hạo, cậu nhanh thật đấy, chúc mừng chúc mừng, giờ chỉ còn mỗi Nguyễn Tấn thôi. Tổng Giám đốc Nguyễn, cậu phải cố lên đấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]