Ngày hôm sau Tần Phi lựa chọn phẫu thuật. Sau phẫu thuật, rất nhiều bạn bè tốt, đã từng là cấp trên cấp dưới, toàn bộ đến phòng bệnh của Tần Phi thăm Tần Phi.
Cả bệnh viện quân khu, bởi vì người đến đây thăm Tần Phi đều là người có thân phận bối cảnh quá mức ngưu bức, cho nên canh phòng tương đối nghiêm ngặt.
Phòng bệnh 623…
Hoàng Nghê Thường đã ở bệnh viện hơn một tháng rồi, thật ra thì ngay từ hai ngày trước, bác sĩ nói cùng Hoàng Nghê Thường là cô ta khôi phục rất tốt, có thể xuất viện. Nhưng Hoàng Nghê Thường quá lo lắng Bảo Bảo của cô ta nên chủ động yêu cầu ở lại thêm vài ngày.
Bác sĩ bất đắc dĩ rất nhiều, cũng theo cô ta.
Buổi trưa Lữ Lương đi lên, trong tay xách theo một gói thức ăn, đi tới bên cạnh Hoàng Nghê Thường, nói một câu, "thật xúi quẩy quá, hôm nay binh lính ở dưới tăng thêm không ít. Cũng không biết chuyện gì xảy ra."
Lữ Lương vừa nói như thế thì Hoàng Nghê Thường nhớ tới, hôm nay là ngày bà già đáng chết làm phẫu thuật cắt bỏ ung thư tuyến vú. Ngày hôm qua, khi Tần Phi vào bệnh viện thì cô ta đã nghe nói tin tức này. Đoán chừng bà già làm chuyện ác quá nhiều nên sau này cũng không thể chết già.
Chỉ là bà già vẫn đảm nhiệm tướng quân cấp quốc gia, coi như là nhân viên chính trị cao cấp, tất cả tới thăm bà đều là người có mặt mũi, có thân phận càng thêm cao không thể bám víu, binh lính bảo vệ là chắc chắc. Nhưng cũng bởi vậy mà Lữ Lương bị người ta nhận ra là sớm muộn .
Hoàng Nghê Thường không khỏi lo lắng liếc mắt nhìn Lữ Lương, "À, chúng ta xuất viện đi."
Dù sao bác sĩ nói cô ta có thể xuất viện, để an toàn thì nên xuất viện thôi. Bây giò Lữ Lương chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô ta, nếu hắn bị xích bỏ tù thì cô ta cũng xong đời.
Lữ Lương vỗ vỗ vai Hoàng Nghê Thường, "Em sợ cái gì, anh cũng ra vào nơi này một tháng rồi, em xem anh có bị người nào nhận ra đâu."
Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái, "Nhưng. . . . . ." không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Lữ Lương hôn mặt Hoàng Nghê Thường, "Yên tâm, lúc em còn chưa an toàn sinh đứa bé ra trước thì anh sẽ không làm loạn."
Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái, tựa đầu vào trước ngực Lữ Lương.
Bây giờ bọn hắn không có quan hệ bối cảnh gì ở thành phố B, nếu lộ liễu "tuyên chiến" cùng Tô Khả và Tô Cẩm Niên, chết sớm tuyệt đối là bọn hắn.
Cho nên bọn hắn phải "nhịn", nhịn đến khi Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên buông lỏng phòng bị, như vậy nhất định là làm ít lời nhiều.
*
Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt, lại là một mùa đông.
Từ trước đến giờ mùa đông ở thanh phố B tương đối đều sớm hơn, giữa tháng mười một thì đã tới, bông tuyết nhỏ đã xoay một vòng trong không trung rồi tới dưới đất, nóc nhà, đèn đường, con đường, chớp mắt đã một mảnh trắng xóa.
Xe chậm rãi chạy, trên mui xe tích một tầng tuyết, giống như là đội cái mũ thái giám màu trắng trên đầu, nặng nhọc chạy đi.
Người đi hai bên đường đều cúi đầu, nhét đầu vào trong cổ, đi tới vội vã. Dĩ nhiên, bên lề đường cũng có những đôi học sinh cấp ba tìm lãng mạn, ở bên kia chơi đùa như đóng kịch.
Ví dụ như một nữ sinh mặc quần áo da thật dài rộng vào, dựng lên một cái túi trên đầu, mang một đôi vớ cây trúc màu vàng kim trên chân, dưới chân là một đôi giày cao thật dày, đứng ở trong trường lớn, một tay đang cầm tuyết, không để ý tay này đã cóng đến đỏ, đôi môi đã tím, ở bên kia nghiêng cổ: "Ngẫu nhiên thôi, ở nơi tuyết lớn tung bay giữa trời đất, anh, là vĩnh hằng trong lòng em, mà người nào là duy nhất trong lòng anh. . . . . ."
Vì vậy, ngẫu nhiên lại thâm tình tha thiết nhìn đôi mắt to của bạn gái đã đẫm lệ, "Em, vẫn là em. . . . . ."
Được rồi, một tay Tô Khả ẳm Tiểu Đoàn Tử đã bảy tháng, một tay che dù, buồn chán liếc mắt nhìn bầu trời ảm đạm không ngừng vẩy tuyết, tiếp tục đi về phía trước .
Lúc này Tiểu Đoàn Tử bị quấn thành một cái bánh chưng thật dầy, hung hăng hắt hơi một cái.
Lòng Tô Khả đau không thôi, lập tức kép cái mũ của Tiểu Đoàn Tử xuống dưới, kéo khăn quàng cổ lên trên, xác định Tiểu Bao Tử chỉ còn lại một đôi mắt cùng một lỗ mũi lộ ra bên ngoài thì Tô Khả mới bước nhanh hơn.
Rất nhanh, Tô Khả liền tới quán cà phê ở đường cái đối diện.
đi vào, khí ấm áp thổi vào mặt, ấm áp, vô cùng thoải mái.
"Bên này, Khả Khả." Giọng của Thẩm Phỉ Phỉ vang lên ở bên kia.
Tô Khả lập tức đi tới chỗ Thẩm Phỉ Phỉ, đặt mông ngồi xuống, lập tức kéo mũ trên đầu Tiểu Bao Tử lên, kéo khăn quàng cổ xuống dưới, sửa sang lại quần áo của con, thấy Tiểu Đoàn Tử thoải mái nhắm lại mắt, Tô Khả mới nhìn Thẩm Phỉ Phỉ đối diện, "Em nói này chị Phỉ Phỉ, chị và Thẩm Đường lại có chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Phỉ Phỉ bĩu môi, vô cùng bất mãn nói, "Người này còn có thể làm gì, còn có thể làm gì!"
Tô Khả: ". . . . . ."
Thẩm Phỉ Phỉ tiếp tục bày khuyết điểm ra: "A, rõ ràng chính là nhỏ tuổi hơn chị, nhưng đặt mông là chủ nghĩa nam quyền, cũng không biết anh ấy học được tại góc nào nữa!"
Tô Khả: Cái này. . . . . . Hình như không cần học. . . . . .
Thẩm Phỉ Phỉ chợt vỗ bàn một cái, cái ly bên cạnh bởi vì chấn động mà phát ra một tiếng "xoảng——"
Tiểu Đoàn Tử vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm cái ly nên bị hoảng sợ, mím môi, làm ra tình huống uất ức, nhìn Tô Khả, "Ô. . . . . ."
Tô Khả thấy tình hình thì lập tức vỗ vỗ sống lưng Tiểu Đoàn Tử, "Đừng sợ đừng sợ. . . . . ."
Thẩm Phỉ Phỉ xấu hổ, lập tức tiến đến trước mặt Tiểu Đoàn Tử, muốn cầm lấy tay nhỏ bé của Tiểu Đoàn Tử ý là tự đánh mình một cái, tiếc là nhút nhá cũng nhét vào trong đống quần áo thật dày.
Nhân viên phục vụ tiến lên, "Phu nhân, xin hỏi muốn uống chút gì không?"
Nhân viên phục vụ rời đi, Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Khả Khả, hâm mộ em quá, chẳng mấy chốc nữa sẽ kết hôn."
không sai, Tô Khả sắp kết hôn, hôn lễ là hai mươi tám tết âm lịch, qua một ngày chính là hai mươi chín tết rồi làm giao thừa đêm ba mươi.
"Chị cũng có thể kết hôn mà." Tô Khả cười híp mắt nói, "Chỉ cần chị gật đầu nhẹ thôi là Thẩm Đường không nói hai lời, kiệu lớn tám người khiêng, trang sức màu đỏ mười dặm cưới chị về."
Thẩm Phỉ Phỉ nghe thấy thì giận dữ, làm như ăn thuốc lắc, bắt đầu bới ra các tính nết không tốt của Thẩm Đường, quở trách Thẩm Đường đủ tội ngập trời, rốt cuộc nói xong lời cuối cùng thì mặt Thẩm Phỉ Phỉ đỏ ửng, "Làm thế nào đây, chị thật sự không muốn kết hôn cùng người đàn ông có chủ nghĩa nam quyền, nếu anh ấy biết chị mang thai, chị chết chắc là điều không nghi ngờ. Trời ạ, rõ ràng cũng mang theo bảo hộ mà, nhất định là người này dùng kim châm đâm thủng, á, hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân. . . . . . Hại chị mang thai. . . . . ."
Vốn là Tô Khả còn đang cúi đầu trêu chọc Tiểu Đoàn Tử, sau khi nghe hai chữ "mang thai" thì không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Phỉ Phỉ, kết quả đập vào mắt là một đôi mắt cười vô cùng yêu nghiệt, khóe miệng hơi nâng lên.
Tô Khả nhịn không được lườm Thẩm Phỉ Phỉ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt ở bên kia một cái, thầm nghĩ Thẩm Phỉ Phỉ, chị quả thật chết chắc.
*
Tô Khả nuốt nước bọt một cái, nhìn hai người đi ra cửa, bên tai còn nghe giọng yêu nghiệt của Thẩm Đường nói một câu: "Chị à, chị đoán đúng rồi, em dùng kim đâm phá mấy bao ngừa thai đấy. . . . . ."
Nhìn hai người kia đưa mắt đi xa, Tô Khả không nhịn được sờ sờ cằm, Thẩm Phỉ Phỉ có phải xung khắc với cô hay không? Bởi vì mỗi lần cô tìm cô ấy ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm, hoặc là ra đường mua đồ thì cô ấy đều sơ ý bị Thẩm Đường yêu nghiệt bắt bớ về nhà, giáo dục "tự thể nghiệm".
"A a ——" Tiểu Đoàn Tử chép chép miệng, mắt to long lanh nước nhìn chằm chằm bánh ngọt Mộ Tư mới vừa bưng lên, thân thể nhỏ bé mập ú không ngừng giãy dụa, miệng nhỏ nhắn nói: "A a ——"
Tô Khả nhìn bộ dáng con trai nhỏ thì không khỏi cười ra tiếng, dùng muỗng nhỏ lấy một chút xíu bơ, để Tiểu Đoàn Tử nếm thử một chút mùi vị, Tiểu Đoàn Tử chép chép miệng, "khanh khách" cười ra tiếng, đợi đến ăn xong bơ rồi thì lại duỗi cổ dài ra, hướng qua bánh ngọt Mộ Tư. . . . . .
Tô Khả tiếp tục đút một ít rồi không tiếp tục để con ăn. Tất nhiên Tiểu Đoàn Tử không chịu, không ngừng vươn thẳng cơ thể nhỏ, ủy khuất nhìn Tô Khả, Tô Khả vui vẻ trừng mắt nhìn con, dưới ánh mắt làm bộ đáng thương của Tiểu Đoàn Tử thì ăn hết toàn bộ bánh ngọt còn lại. Kết quả là Tiểu Đoàn Tử không chiếm được mùi vị nửa cái bánh ngọt ủy khuất muốn khóc lên, nhưng thấy Tô Khả nhìn bé chằm chằm nên bé chỉ có thể nhếch miệng, tiếp tục đáng thương nhìn Tô Khả, "A a ——"
Tô Khả cầm nước ấm bên cạnh, dùng muỗng đút một chút, Tiểu Đoàn Tử nén miệng, nhưng bởi vì mới vừa ăn bơ cho nên trái lại lúc này uống nước rất nhanh, ừng ực ừng ực, một muỗng không đủ, uống liên tục ba muỗng.
Lúc Tô Khả đứng dậy, mắt liếc về một người đàn ông trung niên trong góc khuất nhất quán cà phê, lúc này hắn đang cúi đầu, đôi tay bay múa trên máy tính, làm như đang làm việc .
Tô Khả nìn mặt bên của hắn, trong nháy mắt cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi là gặp người này nơi nào. Đúng lúc, người nọ cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Khả, sau đó lại cúi đầu làm việc, không có gì khác thường.
Trong lòng Tô Khả vẫn còn đang nghi hoặc, lúc đi ra cửa quán, Tiểu Đoàn Tử "hắc xì" một tiếng làm cho Tô Khả lấy lại tinh thần, Tô Khả lập tức trang bị cho con trai thật kĩ. Sơ ý một chút, mũ đến mũi Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử "i i" kêu lên.
Giống như là một tia chớp màu trắng, trong nháy mắt Tô Khả tỉnh ngộ, người này không phải là hơn sáu tháng trước, một ngày trước hôm Tần Phi phẫu thuật ung thư tuyến vú, cô gặp ở cửa thang máy sao!
không sai, chính là người này, bởi vì lần đầu cô gặp chính diện hắn, mặc dù cảm thấy dáng dấp hắn không tệ, nhưng mặt mày hắn quá giả, nhìn một cái cũng biết là động tới dao kéo, cho nên hôm nay nhìn thấy mặt bên của hắn, cô có thể nhớ lại người như thế.
Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là lúc đó, người đàn ông trung niên nhìn thấy cô đã lấy làm kinh hãi, hiển nhiên là người này biết cô, nhưng sau đó lại vội vã đi giống người xa lạ, hành động đó thật sự là rất kỳ lạ rồi.
Dĩ nhiên, nghĩ hết những điều này, Tô Khả vẫn lắc đầu một cái, có lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều.
Tài xế dừng xe trước cửa quán cà phê, Tô Khả bước nhanh theo lối đi bộ qua, ngồi lên xe trở về nhà.
Xe chậm rãi chạy đi, nếu như Tô Khả nghiêng đầu ngó xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy một cô gái tóc dài, bụng to phề phệ, mặc áo khoác ngoài màu vàng đi vào quán cà phê.
*
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt, cách hôn lễ của Tô Khả còn có hơn mười ngày, ngược lại trời ở thành phố B càng ngày càng lạnh, mỗi ngày không phải tuyết rơi thì chính là trời mưa, thật lòng lạnh buốt, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, làm hại Tô Khả đều ở nhà cũng không muốn đi ra ngoài.
Kể từ sau khi Tần Phi, khí huyết cả người giảm đi không ít, mặc dù mỗi ngày ăn đồ bổ, nhưng hiệu quả cũng không phải rất rõ ràng, Tần Phi còn ngày càng gầy, có lúc đi vài bước cũng sẽ ngất xỉu.
Tình huống như thế, dĩ nhiên mấy người Tô Khả cũng hỏi bác sĩ. Bác sĩ nói thật ra thì dạng này tính là bình thường, dù sao lúc trước họ cho là Tần Phi sống không quá nửa năm.
Thân thể Tần Phi không khỏe, nhưng đối với hôn sự của Tô Cẩm Niên, bà vẫn tự thân tự lực. Chuyện hôn lễ lớn như vậy nên giải quyết thế nào, nhỏ như thiệp mời khách, địa điểm chụp ảnh áo cưới, khách sạn trăng mật, hình dáng rèm cửa sổ bố trí trong phòng cưới. . . . . .
Lại nói, trước mắt biệt thự nhỏ mà một nhà Cẩm Niên và Tô Tô ở là hồi môn năm đó mẹ Tô Khả mua cho Tô Khả, cho nên phòng cưới là Tần Phi cùng Tô Sĩ Minh cùng ra tiền, mua cho Tô Cẩm Niên một căn ở tòa nhà mới mở.
một đến một đi, phòng cưới bên kia cũng trang trí không sai biệt lắm. Mặc dù sắc mặt Tần Phi trắng bệch nhưng ngược lại trên trán không che giấu được sắc mặt vui mừng.
Thời gian an bình lặng lẽ trôi qua, chớp mắt chính là hai mươi ba tháng chạp, nhà họ Tô càng lúc càng bận rộn, bởi vì chưa tới bốn năm ngày nữa thì chính là ngày cưới lớn của Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, tất cả đồ đạc đều phải chuẩn bị, tránh cho lúc đến khách sạn sẽ luống cuống tay chân, quên này quên vậy.
Cùng lúc đó, cả thành phố B cũng đắm chìm trong niềm vui sắp mừng lễ năm mới.
Cửa hàng xung quanh càng vì năm mới đến nên trên cửa kiếng cũng dán lên hình trẻ con mặc áo đỏ, cạnh cửa cũng để một chậu cây năm mới lấp lánh để trang trí.
Người đi đường lui tới trên đường, mặc dù vẻ mặt lộ ra một chút mệt mỏi nhưng trên trán đều là niềm vui, bởi vì một năm mới sắp tới.
Tô Khả ngồi ở trong phòng, nhìn tiệm bán quần áo đưa áo cưới tới.
Áo cưới không phải kiểu dáng rối bù kinh điển, tỏ ra có chút cứng nhắc, màu sắc của nó là trắng mơ mộng, đuôi xòe hơi dài, một tầng chồng lên một tầng, gió thổi sẽ lay động, làm cho người ta có một cảm giác tay áo bồng bềnh như tiên. Chất liệu mềm mại mịn màng, trước ngực có một đóa hoa nhỏ bằng tơ lụa, vây quanh mắt rồng rải rác kim cương nho nhỏ, dưới ánh đèn chợt lóe lấp lánh làm người khác chú ý.
Tô Khả yêu thích không buông tay ra được, không nhịn được oán niệm: vì sao là mùa đông, mùa đông thành phố B trời rất lạnh, dù là có sưởi ấm thì cũng lạnh buốt. cô là đứa trẻ phương nam sợ lạnh nhất có được hay không.
*
Đối với việc kết hôn Tô Cẩm Niên, dĩ nhiên là Hoàng Nghê Thường biết, bởi vì ngoại trừ qua báo chí hiện lên tin tức ở ngoài, một tháng trước, ở quán cà phê bên kia, Lữ Lương nói tin tức này với cô ta.
Gặp Tô Khả thì đáy mắt thoáng qua vô số ghen tỵ cùng hận thù đối với Tô Khả!
Lại nói, hơn bảy tháng nay, cô ta ngoại trừ dưỡng thai thì chính là nghe ngóng ngọn ngành xem là ai giết chết danh cô ta! Thời gian dài như vậy, cuối cùng cô ta hỏi thăm ra một chút manh mối, đó chính là người lúc trước muốn giết danh của cô ta, chính là Tô Cẩm Niên.
Nghĩ tới đây, Hoàng Nghê Thường không nhịn được sờ sờ bụng của cô ta đã lớn hơn chín tháng, căm hận nói, "Tô Cẩm Niên, Tô Khả, các người chờ đó, tôi đã từng nói sẽ làm các người hối hận, tôi sẽ nhất định phải làm được!"
Hai tay Lữ Lương xách đồ từ bên ngoài đi vào, sau khi đi vào thì chính là thấy Hoàng Nghê Thường đang vuốt ve bụng của cô ta, "Hôm nay đi khám thai rồi sao, như thế nào?"
"Bảo bảo rất khỏe mạnh." nói đến đứa bé, đáy mắt Hoàng Nghê Thường âm hiểm lúc nãy đã biến mất không thấy gì nữa.
"Cách ngày sinh dự tính cũng gần, có muốn vào bệnh viện ở trước hay không?"
Tính toán ngày thì còn nửa tháng nữa thì đứa bé sẽ ra đời, bác sĩ cũng đã nói ngày sinh dự tính chỉ là tham khảo, cơ hội đứa bé sinh non hay sinh muộn nửa tháng là rất lớn.
Hoàng Nghê Thường lắc đầu một cái, "không được." Giống như là nhớ tới điều gì lại nói, "Lữ Lương, tiện nhân Tô Cẩm Niên cùng tiện nhân Tô Khả còn bốn năm ngày nữa là sẽ kết hôn."
Lữ Lương cười nói, "Cái này em yên tâm đi, anh sớm đã chuẩn bị." Tại sao có thể để Tô Cẩm Niên dễ dàng đạt được hạnh phúc như vậy.
Hoàng Nghê Thường cười tựa vào trên người Lữ Lương, "Em biết ngay mà, anh có nhiều biện pháp nhất."
*
Ngày hôn lễ, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời màu vàng kim đã lâu rải đầy cả thành phố B.
Tô Khả mặc một bộ áo cưới ngồi bên phòng chụp ảnh hóa trang, thợ trang điểm vô cùng hâm mộ nói một câu, "Tô phu nhân thật là hạnh phúc, hai con trai đáng yêu như vậy, còn có một ông xã như ý như Tô tiên sinh vậy."
"Ha ha, sau này cô cũng sẽ có ."
Chuyên gia trang điểm cười "ha ha" một tiếng, "Tôi trang điểm cho Tô phu nhân cô thì dính phúc của cô, nói không chừng sau này tôi thật sự là hạnh phúc như vậy đấy." Thợ trang điểm vừa nói vừa trang điểm cho Tô Khả.
Rất nhanh, một cô dâu trang điểm xinh đẹp liền xuất hiện trong gương, Tô Khả nhìn trái nhìn phải hồi lâu, mím môi cười một tiếng, trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Tụt tụt ——" rung động vang lên, Tô Khả nhìn một cái, nhận điện thoại, chỉ nghe bên trong truyền tới một tiếng cười "Khà khà ——".
Tô Khả cảm nhận được da gà từ sau lưng của cô nổi lên.
Lại nói, từ nửa năm nay người này ba phen bốn bận gọi vào số điện thoại của Tô Khả, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười "khà khà" âm hiểm, cuối cùng một lần Tô Khả nhịn không được mắng hắn gần chết, từ đó về sau người này liền không gọi điện thoại đến quấy rầy cô, từ từ rồi cô cũng quên mất chuyện này, nhưng hôm nay ở ngày đám cưới, cô lại nhận được một cuộc điện thoại như vậy, cảm giác này thật sự là không tốt lắm.
"Lữ Lương, ông không phải giả thần giả quỷ nữa." Sau này nhiều lần phân tích, trực giác của Tô Khả chính là người gọi điện thoại tới là tội phạm truy nã Lữ Lương.
"Khà khà —— Lữ Lương? Lữ Lương là ai ?" Người ở đầu điện thoại kia vẫn cười âm hiểm không ngừng, sau đó nói, "Tô phu nhân, chúc mừng cô đám cưới nhé, chậc chậc, đúng là tôi nhìn thấy cô mặc áo cưới màu trắng rất là xinh đẹp, ha ha ha, chẳng qua tôi cảm thấy thế nào đấy, nếu cô nhuộm vài điểm màu đỏ lên thì sẽ xinh đẹp hơn đấy."
Tô Khả cầm di động nắm thật chặt, ngay cả gân xanh cũng nổi lên, còn một tay khác lại nắm chặt thành quyền, móng tay cũng đâm vào trong thịt, "Tôi cho ông biết, Lữ Lương, đừng làm loạn!"
Tô Khả vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, dù sao cửa phòng trang điểm đang đóng, nếu người này thấy được cô thì dĩ nhiên là xuyên qua cửa sổ, nhưng khi nhìn ra cửa sổ, nhìn ra xa, Tô Khả cũng không phát hiện chuyện gì khác thường.
"Đừng nhìn ngó nữa, Tô phu nhân, khà khà ——" Trong điện thoại lại truyền tới một tiếng như vậy, "cô nhìn không thấy tôi đâu."
Tô Khả nhìn thẳng ra cửa sổ, đối diện là một tòa Cao ốc thương mại, đối diện cửa sổ, nhiều cửa chớp kéo lại, nhiều cửa chớp mở ra, trong nháy mắt, Tô Khả nghĩ đến điều gì, Tô Khả đứng dậy đi tới bên cửa sổ, một tay lặng lẽ che ống nói, thuận tiện tách điện thoại di động ra xa mình, nói với thợ trang điểm phía sau: "cô mời những thợ chụp hình của cửa hàng các cô đặc biệt đến chụp hình tòa Cao ốc thương mại kia đi, nhanh đi ạ."
Vẻ mặt chuyên gia trang điểm không hiểu nhìn Tô Khả, lại thấy Tô Khả không có nói chuyện với cô nữa nên lòng đầy nghi ngờ không cách nào giải đáp, vì vậy chạy đến một phòng trang điểm khác tìm thợ chụp hình của cửa hàng.
Tô Khả lại lặng lẽ đưa điện thoại di động đến bên tai, nói với Lữ Lương bên kia: "Ông rất hả hê sao?"
"Khà khà ——" âm thanh của Lữ Lương vô cùng khản đặc, rất khó nghe, "Tô phu nhân sợ sao? Khà khà —— yên tâm, bây giờ còn chưa đến lúc làm áo cưới của cô dính màu đỏ, khà khà ——" nhìn người sống trong mùi vị sợ hãi, đây là chuyện hạnh phúc dường nào. hắn cũng muốn để cho họ nếm thử một chút, mùi vị mà mỗi giờ mỗi phút trong lòng đều run sợ!
Sau đó Lữ Lương lại nói, "Tôi nhất định sẽ cám ơn vợ chồng các người trước đây đã đối với tôi thật tốt mà chiêu đãi!"
Tô Khả càng xác định người này chính là Lữ Lương, không khỏi mắng một câu: "Ông đi chết đi!"
Cúp điện thoại, Tô Khả kéo rèm cửa lên "xoạt" một cái.
Sau đó, Tô Khả lập tức gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, Lữ Lương ở Cao ốc thương mại đối diện phòng trang điểm của em. Những cửa chớp không đóng có thể chính là văn phòng hắn ẩn núp." nói xong, Tô Khả chạy đến phòng bên cạnh hỏi thợ chụp hình có chụp được hình không, sau đó điện thoại thợ chụp hình gửi ảnh đến điện thoại di động của Tô Cẩm Niên.
Xem ra buổi kết hôn hôm nay hơi rắc rối rồi. Nghĩ như vậy, chân mày Tô Khả không khỏi nhíu vô cùng sâu.
Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy thợ chụp hình mở máy vi tính ở bên kia, vì vậy lập tức đi tới bên cạnh máy vi tính, mở trang mạng tìm kiếm, "Lữ Lương" rồi đè nút Enter xuống.
Chỉ thấy hình Lữ Lương phía trên cùng với một đoạn video cũng xuất hiện trước mặt của Tô Khả.
Tô Khả thấy hình chụp thì chợt cảm thấy nhìn quen mắt, không nghĩ nhiều liền mở đoạn video.
Trước đây Tô Khả đã từng xem qua video này, là ở thành phố H, là video Mông La Anh cùng Lữ Lương bắt Jayson Hough đi, bởi vì lúc ấy là đêm tối, video không rõ ràng.
Tô Khả lại nhìn thời gian, như ánh chớp, không biết làm sao trong đầu lại xuất hiện gương mặt như vậy!
Là hắn!
Vì vậy, Tô Khả lại rời khỏi video, nhìn hình trên tờ truy nã của phía chính phủ, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông trung niên kia chính là Lữ Lương trong tấm ảnh, mặc dù ngũ quan cũng không giống, người đàn ông trung niên dễ nhìn hơn người đàn ông trong tấm hình không biết bao nhiêu, nhưng kỹ thuật hiện đại có loại gọi là chỉnh dung mà! Dù là chỉnh nhiều hơn nữa, hình dáng trước đây vẫn còn mờ nhạt mà!
*
Bên trong một văn phòng của một Cao ốc thương mại, Lữ Lương nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, thật là một phụ nữ lanh lợi cảnh giác, chỉ tiếc, hắn cũng không ngu, ngược lại hắn muốn xem một chút coi ai chết vào tay ai.
Sau đó, Lữ Lương cười lạnh hai cái, cầm lấy cặp công văn lên rồi đi ra khỏi văn phòng. hắn ra khỏi Cao ốc thương mại, đón một chiếc xe, tiến vào chỗ khách sạn Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả kết hôn.
Lúc này trước khách sạn không ít người lui tới, Lữ Lương tùy ý nhìn, đều là những gương mặt thường xuất hiện trên tin tức quốc gia.
"Hừ, vẫn là đời thứ ba hồng môn (*nhà giàu, có tiếng),kết hôn cũng có mặt mũi lớn như vậy." nói xong, đáy mắt Lữ Lương đã nham hiểm rồi. Lần này, hắn muốn để Tô Cẩm Niên chết không có chỗ chôn, còn phải bảo đảm hắn lui mà toàn thân, chỉ cần lần này báo thù thành công, như vậy hắn có thể an tâm vui vẻ sống chung một chỗ cùng Hoàng Nghê Thường.
Nghĩ như vậy, lòng hăng hái của hắn càng lớn.
hắn cúi đầu nhìn cặp trong tay, muốn đi lên trước thì lại nhìn thấy hai binh sĩ kiểm tra vé mời trước cửa đang ngăn một người quần áo chỉnh tề lại, cho đến khi thấy được vé mời thì bọn họ mới được thả.
hắn nhìn binh lính, chỉ thấy trên người của bọn họ cũng treo súng, hắn không khỏi "phì" một cái, lạm dụng vũ khí việc công dùng cho việc riêng, hắn ngu cũng chết không có gì đáng tiếc.
>
Đường này không thông, có chênh lệch một chút với dự tính của hắn, trong khoảng thời gian ngắn Lữ Lương chần chừ bên ngoài cửa hồi lâu, suy nghĩ kế sách thứ hai, làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay vào chuẩn bị làm khách sạn nổ tung.
*
Sau khi Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại của Tô Khả, cả người lo lắng không thôi, lập tức cùng Đàm Thụ hai người đi về tòa nhà trong ảnh, trên đường, anh và Đàm Thụ hai người nhìn tấm hình thứ hai mà Tô Khả gửi tới.
Hai người bạn thân rất nhanh liền cẩn thận nhìn hình trên điện thoại di động, tỉ mỉ ghi chép nơi không mở cửa sổ. Đàm Thụ lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục cảnh sát, đề nghị trợ giúp.
Tô Cẩm Niên cũng lập tức gọi điện thoại cho cấp trên của mình, nói cho ông biết là trùm buôn thuốc phiện lọt lưới Lữ Lương đã xuất hiện ở thành phố B.
Đúng vào lúc này, Tô Khả lại gọi một cuộc điện thoại tới cho Tô Cẩm Niên, ý tứ vô cùng rõ ràng: "Cẩm Niên, em biết Lữ Lương là ai, bây giờ hắn đã thay đổi khuôn mặt, cho nên đến nay chúng ta cũng không có cách nào bắt được hắn, nhưng em đã gặp qua hắn mấy lần."
Tô Cẩm Niên kinh ngạc không thôi.
Tô Khả lại nói: "Lần đầu tiên lúc gặp Lữ Lương là ở trong thang máy bệnh viện thấy hắn, khi đó, là một ngày trước ngày mẹ phẫu thuật, anh đi xem lại ghi chép, chúng ta có thể tới so sánh chính diện thử xem."
Tô Cẩm Niên kinh ngạc, nói "được" rồi lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Đông, nói chuyện vừa xảy ra với Tô Khả cùng với một chút suy đoán của Tô Khả, cũng để Trịnh Diệu Đông lật xem bộ video của máy ghi hình trước thang máy hôm Tô Khả đi thang máy và kiểm tra rõ xem rốt cuộc Lữ Lương thăm người nào bệnh.
Mặc dù trong lòng Trịnh Diệu Đông nói thầm: không bằng không chứng, làm sao các người lại xác định người tới bệnh viện thăm bệnh là Lữ Lương, hơn nữa nhất định là Lữ Lương thay đổi khuôn mặt. Chỉ là Trịnh Diệu Đông hoàn toàn theo lời làm, anh lập tức lái xe chạy đến phòng an ninh bệnh viện, nói muốn lấy tất cả video theo dõi ghi lại trong thang máy số 2, hiệu X tháng X.
Bởi vì vốn Trịnh Diệu Đông là bác sĩ danh tiếng lừng lẫy ở bệnh viện, hơn nữa Trịnh Diệu Đông còn là một trong cổ đông của bệnh viện này, viện trưởng còn là thân thích của Trịnh Diệu Đông, cho nên bảo an lập tức sẽ đồng ý .
Chỉ là thời gian quá lâu nên những tư liệu video theo dõi này có chút khó tìm, bở lỡ thời gian rất lâu thì Trịnh Diệu Đông mới cầm được phần tư liệu kia.
Lúc anh nhìn thì chỉ thấy người nọ vẫn cúi đầu, đầu đến cuối gương mặt từ cũng không có ngước lên nhìn qua cameras giám sát. Trịnh Diệu Đông có chút thất vọng, sau đó, anh nghĩ tới nếu là người này đến thăm bệnh thì dù sao vẫn có một bác sĩ hoặc y tá có thể nhận ra chứ?
Sau khi nghĩ như vậy thì Trịnh Diệu Đông lại sút ý nghĩ này trở về đầu, dù sao mỗi ngày bác sĩ tiếp xúc nhiều người như vậy, làm sao có thể nhớ một người thăm bệnh như vậy.
đang lúc Trịnh Diệu Đông rầu rĩ thì chủ nhiệm khoa phụ sản, đồng thời cũng là dì của Doãn Lạc Hàm mua trái cây từ bên ngoài đi vào, bà nghiêng đầu nhìn Trịnh Diệu Đông xem tư liệu ở bên kia, vô cùng thù hận thì không khỏi đi vào, "Đông, sao thế?"
"Dì" Trịnh Diệu Đông đáp một tiếng, "Bạn của con gặp phải một chút khó khăn, con đang giúp một tay xem giám sát đây ạ."
Dì của Doãn Lạc Hàm tiến lên trước nhìn video, "Là bị trộm đồ rồi hả?"
"không phải."
"Ờ," dì Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, đúng lúc, màn hình giám sát phát lần thứ hai, còn là hình ảnh lúc nãy, dì Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông tiếp tục xem, tất cả video phát hình xong, Trịnh Diệu Đông lại nhấn phát lại, "Video này có cái gì kỳ lạ sao? Con xem mấy lần rồi."
"hắn chính là tội phạm chúng ta muốn tìm, chỉ là đến nay mới có, hắn không ngước lên quá mức, cho nên con tìm điểm đặc biệt rõ ràng trên người hắn." trên truyền hình đều viết như vậy, cổ tội phạm, cánh tay, nói không chừng có mụn nhọt lớn màu đỏ hoặc là màu đen, cảnh sát dựa vào tin tức này mà đuổi theo hắn.
Dì Doãn Lạc Hàm nghe thấy thì không biết nói gì một hồi, lại tỉ mỉ xem, "Ôi, người này có chút quen mắt nhỉ."
"Hả, có thật không? Dì?" Đôi mắt Trịnh Diệu Đông lóe sáng lấp lánh nhìn dì của Doãn Lạc Hàm, bộ dáng là "Dì ơi dì phải biết chắc chắn đấy".
Dì Doãn Lạc Hàm nhíu mày, "Quả thật là có chút quen mắt. Chẳng qua dì lớn tuổi rồi, nói không chừng là dì nhớ nhầm."
"sẽ không đâu, dì, bởi vì tòa lầu nằm viện này bao gồm bệnh nhân khoa phụ sản các dì, cho nên người mà hắn thăm bệnh có thể cũng là bệnh nhân khoa các dì đấy."
"À, dì chỉ cảm thấy bóng dáng của hắn nhìn quen mắt, chỉ là không thể xác định, dù sao con cũng biết dì lớn tuổi, chuyện như vậy lại tương đối nghiêm túc."
"Vậy nếu không dì gọi bác sĩ y tá khoa của dì qua nhìn một chút?"
"Vậy cũng được." Dì Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, "Vậy dì lên lầu gọi các cô ấy đến."
một lúc sau, một đám bác sĩ đi tới phòng an ninh, nhìn qua màn hình giám sát một lần, một cô y tá trong đó kinh ngạc không thôi nói, "Ôi chao, là người đàn ông này, tôi biết tôi biết rõ."
Trịnh Diệu Đông giật mình, thầm nghĩ hôm nay vận số sẽ không tốt như vậy chứ! Vừa đoán liền trúng?
âm thanh cô y ta giật mình làm cho mọi người đều đưa ánh mắt nhìn cô y tá.
cô y tá có chút xấu hổ, lập tức đỏ mặt, cô nói, "Người thăm bệnh không phải là chú đẹp trai đó sao. Còn nhớ rõ, chừng tám tháng trước, chính là trong lúc Hoàng Nghê Thường mang thai nằm viện bảo vệ thai đó. Mọi người quên rồi sao, ban đầu vốn là em nói thích ông chú này , bởi vì ông ấy rất đẹp trai, dung mạo thật là giống diễn viên Hàn Quốc mà em thích. Chỉ là ông chú này chỉ thích Hoàng Nghê Thường, em thấy ông ấy luôn hỏi han ân cần đối với Hoàng Nghê Thường, haizz, thật hâm mộ Hoàng Nghê
Thường, một phụ nữ như vậy mà cũng có người đàn ông thâm tình như vậy thích.”
“Ồ------là ông ấy sao------tôi nhớ ra rồi.” Nhìn thế nào thì một vài y tá cũng có ấn tượng, “Vô cùng thâm tình với Hoàng Nghê Thường, ông chú kia, tôi nhớ rồi nhớ ra rồi.”
“Hoàng Nghê Thường?” Rốt cuộc Trịnh Diệu Đông bắt được điểm cuối, sau đó liên hệ trước sau, đôi mắt trừng tròn xoe, vỗ đùi, “không sai!”
Chính là hắn, tuyệt đối là hắn! một trăm phần trăm là hắn!
“Đúng rồi, bác sĩ Trịnh, chuyện gì xảy ra?” cô y tá kỳ lạ liếc nhìn Trịnh Diệu Đông, ông chú đẹp trai làm chuyện xấu sao?
Trịnh Diệu Đông nhìn y tá một chút, nói: “Người này là ông chú đẹp trai cái gì, em cũng không thể bị dáng người của hắn lừa gạt.”
“Hả?”
Dì Doãn Lạc Hàm nói: “hắn là một phạm nhân, được rồi, mọi người cung cấp diện mạo cụ thể của người này đi.”
“không thể nào---------” Mọi người giật mình không thôi, rối rít không thể tin, một người đẹp trai như vậy thâm tình như vậy, tại sao có thể là tội phạm?
“không có gì là không thể.” một y tá trong đó từ tốn nói, “Dù sao lòng người khó dò, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Các người đấy, không nên quá ngây thơ. Hơn nữa, người như Hoàng Nghê Thường vậy, mọi người cảm thấy cô ta giao kết bạn bè sẽ tốt hơn chỗ nào.”
“Ôi--------” cô y tá kia che miệng.
một y tá lại yếu ớt mở miệng, “Mọi người còn nhớ chị A Xảo không?”
Lời này vừa mở ra thì mọi người trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu, “Em nói là......”
Y tá kia gật đầu một cái, “Khả năng thật lớn đấy, ngày đầu tiên hắn xuất hiện tại phòng của Hoàng Nghê Thường, trên đường về nhà chị A Xảo bị người ta bắn chết, hơn nữa đến nay còn không tìm được hung thủ không phải sao? Nếu như người này là phạm nhân mà nói thì chị A Xảo có thể hay không....”
“Mà tôi cảm thấy đặt ra cái này có chút gượng ép, mặc dù hắn là phạm nhân, nhưng hắn không thù không oán với chị A Xảo.”
“Người mang tội giết người thật ra thì đều là biến thái không phải sao? Chúng ta không thể suy đoán theo lẽ thường được.”
Kết quả là một đám y tá líu ríu thảo luận, Trịnh Diệu Đông nhìn họ, sau đó nói với dì của Doãn Lạc Hàm: “Dì ơi, con đi trước nhé.”
Dì Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái.
*
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên chạy tới toàn nhà trong ảnh, lúc này, Tô Khă mặc một bộ áo cưới màu trắng mơ mộng đứng ở cửa toàn nhà trong ảnh làm như chờ anh, vẻ mặt lo lắng, mà thân phụ dâu nên Vương Mộng Mộng cùng Thẩm Phỉ Phỉ cũng mặc lễ phục dâu phụ đứng ở bên cạnh Tô Khả.
Tô Cẩm Niên bước lớn về trước, nhìn Tô Khả xinh đẹp thì trong lòng rất ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến Lữ Lương, trong lòng anh lại nặng nề.
Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên đi tới thì không khỏi chạy lên trước, tay áo nâng váy theo gió lên.
“Cẩm Niên.”
Tô Cẩm Niên ôm lấy Tô Khả.
“Như thế nào rồi?” Tô Khả vẫn vô cùng lo lắng, dù sao Lữ Lương là xã hội đen bán ma túy, hơn nữa có thể lọt lưới giữa sự bao vây của rất nhiều bộ đội đặc chủng và cảnh sát, đến nay cũng chưa bị cảnh sát bắt được.
“Để Đông đi kiểm tra rồi.”
Tô Khả gật đầu một cái.
“Chúng ta đến khách sạn đi, hôn lễ lập tức bắt đầu.”
Tô Khả vẫn gật đầu.
Lúc này, Đàm Thụ lái xe tới, chở dâu phụ đến khách sạn trước, còn Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả lại ngồi ở trên một chiếc xe chủ hôn, lái đến khách sạn. Trong lòng Tô Khả luôn lo lắng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết tại sao. Tô Cẩm Niên liền nắm tay Tô Khả, ý bảo cô không cần hồi hộp.
*
Lữ Lương nhìn thời gian Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả kết hôn càng lúc càng gần nên đi tới bãi đỗ xe ngầm, bên kia, thang máy bãi đỗ xe ngầm dừng lại đã đưa vào hoạt động, tất cả khách khứa giống nhau chỉ có thể thông qua cửa chính ra vào khách sạn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lữ Lương có chút nhức đầu, Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả lại phòng bị lợi hại. đang lúc Lữ Lương hết sức rầu rĩ thì một người phục vụ mặc trang phục đuôi én màu đen vô cùng lo lắng đang khóa chặt cửa ra vào của nhân viên, một tay cầm điện thoại di động, vừa nói, “Me, mẹ chờ con, con đến nhà ngay.......”
Trời ban cơ hội tốt, Tô Cẩm Niên, ông trời cũng muốn ông đây giết chết mày!
Lữ Lương rất nhanh liền chạy vào lối đi của nhân viên, sau đó bôi lông mày của mình thành màu đen cục mịch, dùng bút kẻ lông mày màu xám tro chấm trên mặt mấy cái, hơi giống mặt rỗ. Nhìn lối đi thật dài, sau đó nhìn đông nhìn tây, cuối cùng Lữ Lương tìm được cầu thang, vì vậy, theo cầu thang đi lên trân, lại phát hiện lối cửa vào lầu một dùng một cái khóa lớn khóa lại.
“Con mẹ nó!” Xuất ra một lời thô tục, Lữ Lương hận không thể đập bể cửa vào lầu một!
Sau đó, Lữ Lương móc một cấy súng cách âm ra rồi bắn hai phát liên tiếp vào khóa, “Bốc--------” “Bốc---------” Đạn đụng vào khóa lại phát ra tiếng vang, nhưng mà ở nơi tần một dưới dất nhân viên hò hét ầm ĩ, hiển nhiên là không đủ để làm bọn họ chú ý.
Rất nhanh, khóa bị Lữ Lương phá vỡ, Lữ Lương mang bao tay trong suốt đẩy cửa ra.
Quả nhiên lầu một đều là những nhân vậy mặc quần áo đẹp đẽ, trên mặt từng người đều vui vẻ mà đi tới đại sảnh bữa tiệc. Lữ Lương lẫn trong đám người, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là không có phát giác được có gì không đúng.
Ngoài cùng đại sảnh bữa tiệc dựng cầu hình vòm hoa hồng cũng dùng một chùm bong bóng màu hồng, phía trên có ảnh cưới của Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, hai người cười ngọt ngào, giống như một đôi thần tiên yêu nhau.
Lữ Lương cười khẩy một cái, sau đó, nhìn các người còn có thể cười rực rỡ như vậy không!
“cô dâu, chú rể tới rồi.” Trong đám người, không biết là người nào kêu lên một câu như vậy, trong nháy mắt, những nhân sĩ tinh anh bình tĩnh mà người cũng nhìn ra cửa rồi.
Lữ Lương cũng không nhìn về phía cửa, chỉ là vô cùng bình tĩnh thoải mái ngồi trên một bàn đầy thứcăn, bởi vì khăn trải bàn nên độgn tác tay của hắn phía dưới hoàn toàn không bị người ngoài thấy.
Lữ Lương cài đặt cặp công văn trước mặt xong xuôi, sau đó nhấn một cái nút, màn hình điện tử bên kia liền sáng, bắt đầu nhảy lên. Lữ Lương đặt thời gian là hai mươi phút, như vậy là đủ để hắn thản nhiên rời đi.
hắn nâng khóe môi lên, sau đó cười lạnh len lén rời đi. Khi hắn đi qua Tô Khả bị mọi người vây quanh, trong lòng nói một câu, áo cưới màu dỏ rất đẹp.
*
Tô Khả bị mọi người vây quanh đi lên thảm đỏ, khó chịu trong lòng càng lúc càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn không biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, không biết là người nào giẫm vào áo cưới Tô Khả một cái, Tô Khả lảo đảo, đau khổ té lăn trên đất.
Tô Khả cảm nhân được là cô dâu bi ai nhất trên thế giới này chính là cô, hai tay cô bám lấy, chớp mắt định đứng dậy, xuyên qua khe hở bắp đùi vô số người thì thấy một chiếc xe taxi chậm rãi khởi động, trong cửa sổ xe, rõ ràng là một mặt bên quen thuộc!
Là hắn!
Con ngươi Tô Khả trở nên phóng đại, bên tai vang lên tiếng cười âm hiểm của hắn, “Khà khà---------nhuộm đỏ áo cười-------nhuộm đỏ áo cưới--------”
*
“Bùm--------”
Tiếng nổ mạnh thật lớn vang dội bên tai tất cả mọi người, trong nháy mắt khói đặc cuồn cuộn bốc lên cao. Mà mọi người đứng bên ngoài, nhìn khói dày đặc, sắc mặt từng người đen như sắt.
Tô Khả mặc áo cưới, cũng không có khó chịu vì hôn lễ bị hỏng, chỉ là may mắn như trước nay chưa từng may mắn. Nếu như không phải là cô ngã xuống nên thấy mặt bên của Lữ Lương, cô nghĩ, người chết ở hôn lễ này nhất là khó tránh khỏi.
cô cũng biết, hắn là Lữ Lương, hắn lén qua đến nơi này lại muốn rời đi thì chắc chắn đã làm tốt việc hắn muốn làm. Tô Khả quyết định thật nhanh, nói với Tô Cẩm Niên là cô nhìn thấy Lữ Lương để anh không cử hành hôn lễ trước đã, mau sơ tán mọi người ra bên ngoài. Dù sao chuyện như vậy thì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Cho nên không được năm phút thì Tô Cẩm Niên liền sơ tán toàn bộ mọi người ra bên ngoài, sau đó Tô Cẩm Niên nói với quản lý khách sạn, đại sảnh bữa tiệc này có thể bị người ta động tay động chân, để nhân viên mau chóng rời đi, về phần điều tra bom thì khẳng định gọi binh tới đây sẽ không còn kịp nữa, mà Lữ Lương muốn hôm nay anh và Tô Khả chết tại chỗ, như vậy dĩ nhiên qua ngày mai là mọi sự thuận lợi. Cho nên, bọn họ cũng không kiểm tra.
Mọi người không hiểu, đứng bên ngoài trò chuyện, kết quả mười mấy phút thì nổ tung.....Mà đúng vào lúc này, Trịnh Diện Đông gọi điện thoại đến, ý chính là quả thật như Tô Khả nghĩ.
Tô Cẩm Niên nhìn bà xã mình, một thân mặc áo cưới màu trắng, nói một câu, “Bà xã, em không làm ở Tổ Trọng Án đáng tiếc quá.”
*
Hôn lễ qua loa kết thúc, một tay Tần Phi tổ chức, dĩ nhiên là khó chịu không thôi không cần thận một chút liền xỉu trên đất, mọi người bị dọa sợ đến lập tức đưa vào bệnh viện, khó khăn lắm mới ổn định bệnh tình, nhưng bác sĩ cũng nói sợ là Tần Phi không được rồi.
Cùng lúc đó, bụng Hoàng Nghê Thường đột nhiên đau, lúc gọi điện thoại thì mới phát hiện, điện thoại nhà đã thiếu phí mà lúc này điện thoại di động không có pin, cho nên cô ta vẫn nằn trên giường rên rỉ.
Phía bên này, Lữ Lương thật vui vẻ trở lại phòng của Hoàng Nghê Thường, muốn nói cho Hoàng Nghê Thường biết tin tức tốt là lúc này nói không chừng Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả bị bom nổ tan xương nát thịt, phát hiện rõ ràng Hoàng Nghê Thường nằm trên mặt đất trong phòng, không ngừng rên rỉ, Lữ Lương sợ dến lập tức chạy tới ôm lấy Hoàng Nghê Thường, lái xe xông tới bệnh viện.
Bởi vì Hoàng Nghê Thường luôn khám thai ở bệnh viện quân khu nên Lữ Lương cũng không suy nghĩ nhiều, liền đưa Hoàng Nghê Thường vào bệnh viện quân khu. Chắc chắn đánh chết Lữ Lương thì hắn cũng không nghĩ đến Tô Khả đã nhìn thấu diện mạo thật của hắn.
Vừa đưa Hoàng Nghê Thường vào bệnh viện, hắn liền la to “Vợ tôi sắp sinh, bác sĩ mau tới đây...”
Cách lúc Trịnh Diệu Đông rời khỏi phòng an ninh đã hơn hai giờ, bác sĩ và y tá khoa phụ sản cũng đang thảo luận không ngờ ông chú đẹp trai của Hoàng Nghê Thường là một kẻ rắc rối, đột nhiên đang lúc đó nghe một tiếng như vậy thì ngẩng đầu nhìn lên------
cô y tá trợn tròn mắt, cũng may dì Doãn Lạc Hàm ‘thấy nhiều hiểu rộng’ nên nháy mắt với mấy y tá, mọi người cũng lập tức bình tĩnh.
Hoàng Nghê Thường bị đưa vào phòng phẫu thuật, Lữ Lương chờ ở bên ngoài, sốt ruột không thôi, kết quả, nửa giờ sau, một đội bộ đội đặc chủng trang bị đầy đủ bao vây quanh Lữ Lương.
*
Lữ Lương bị xích bỏ tù, đánh chết hắn cũng không nghĩ đến là tại sao cảnh sát nhận ra hắn.
Lúc thẩm vấn, hắn thú nhận không kiêng kỵ, chỉ nói tất cả đều là lỗi của hắn, Hoàng Nghê Thường cũng không biết tình hình của hắn chút nào, nhưng mà sau này cảnh sát điều tra phát hiện Hoàng Nghê Thường không cso chứng cớ buôn lậu thuốc phiện, nhưng cô ta biết chuyện không báo, chứa chấp tội phạm, vẫn có tội. Chỉ là bởi vì đứa bé vừa ra đời nên cho biết là xử bốn năm tù có thời hạn, án treo hai năm thi hành.
Lữ Lương tự sát ở trong ngục, Hoàng Nghê Thường nghe thấy tin tức này thì không biết nghĩ như thế nào, lại lặng lẽ đặt đứa bé đến cửa nhà Mạc Dương, sau đó tự uống thuốc ngủ tự tử.
Trong nháy mát, cả xã hội xôn xao, bởi vì tất cả mọi người không nghĩ tới Hoàng Nghê Thường là hạng người ham sống sợ chết, lại có thể tự sát.
Lúc Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên biết được tin này thì đã qua hai tháng, lúc đó, cuối cùng Tần Phi bởi vì bệnh ung thư mà qua đời, cả nhà cũng lâm vào màu đen ưu thương.
Người mất đã mất, ngày vẫn phải trôi qua, dần dần theo Tiểu Đoàn Tử càng ngày càng lớn, màu đan ưu thương cũng dần dần tiêu tán.
Tiểu Đoàn Tử đang bò trên sàn nhà của nhà mới, bò vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng dừng lại nhìn bố mẹ đang ngồi với nhau bên kia một chút, cười “khì khì” một tiếng. Tiểu Bao Tử lại đi theo em trai, cầm một quyển truyện tranh, kể chuyện bên trong cho em trai hoàn toàn không hiểu nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]