Có người thật vui mừng trong năm mới, trên mặt lộ ra vui vẻ, nhưng có người cũng âm trầm hắc ám, hận không thể róc xương lóc thịt cả thế giới. Ví dụ như —— Lữ Lương.
Kể từ khi cảnh sát công bố tất cả tin tức của hắn ở trên mạng cũng treo giải thưởng sau khi truy bắt thì có thể nói cuộc sống của hắn ở vào ‘nước sôi lửa bỏng’. Đi tới đâu cũng lo lắng bị người khác nhận ra.
Một mạch sống đầu đường xó chợ, trốn tránh qua một tháng thì hắn mới đến một làng nhỏ lạc hậu.
Làng nhỏ này ở tỉnh Y gần nước M, giao thông bất tiện, tin tức cũng không phát triển, quan trọng nhất là hắn tới nơi này vì một nguyên nhân rất quan trọng là trên một đỉnh núi nhỏ trong làng này là căn cứ ma túy của bọn hắn.
Lúc này hắn đang trốn ở cửa của một căn nhà, nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài thì tức giận trong lòng càng lớn thêm, nườm nượp đến.
Hôm nay là giao thừa, nếu như không có một đống chuyện lớn xảy ra thì hắn phải ở trong khách sạn, rượu ngon món ngon, gái đẹp hoàn cảnh tốt bên cạnh chứ không phải như bây giờ, một mình ngồi ở bậc đá trên cửa không nói gì, trong miệng chỉ có thể gặm bánh mì khô mặn chát sần sùi.
Mà hắn lại có ngày hôm nay là hoàn toàn do Tô Cẩm Niên ban tặng đáp lễ. Món nợ này hắn sẽ ghi tạc ở trong lòng, một ngày nào đó hắn sẽ tìm thời cơ để đòi lại.
Cũng may trước khi hắn trốn thì Tô Cẩm Niên bị Jayson Hough tiêm ma túy vào, mấy tên bị bắt cũng chính là đàn em đã bắn một phát súng vào người của anh, coi như là trút cơn giận cho hắn.
Vùng núi không có tín hiệu, điện thoại di động nhiều lắm là chỉ có thể lấy ra xem đồng hồ. Nhìn thời gian đã mười hai giờ rưỡi sáng, coi như là năm mới đến rồi
Hắn đi vào nhà, tự nấu cho hắn một chén bánh trôi để ăn, hắn nghĩ tới hắn sớm mất cha mẹ, còn nét mặt tươi cười của Hoàng Nghê Thường trong quãng thời gian ở nước Mỹ đó.
Hắn thề nhất định cưới được Hoàng Nghê Thường, nhất định giết chết Tô Cẩm Niên.
*
Chúc tết là phong tục tập quán được lưu truyền quan trong nhất, Tô Khả trở thành vợ của Tô Cẩm Niên, coi như là lần đầu tiên tiến vào vong luẩn quẩn nhà họ Tô. Trước kia đã tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Tô, khi đó thấy khách đông thì cũng biết người thân và bạn bè của nhà họ Tô rất nhiều. Nhưng chính thức gặp mặt chào hỏi thì mới phát hiện là tới tiệc mừng thọ của ông cụ Tô đều là đại diện nhân sĩ cao cấp có chức vị.
Mồng một đầu năm, bởi vì ông cụ Tô là người có vai vế lớn nên thành viên bên nhánh của nhà họ Tô tới nhà cũ của họ Tô chúc tết. Cả nhà, nam nữ già trẻ, oai nghiêm cuồn cuộn.
Cả một ngày Tô Khả đều trôi qua trong việc ở đây đặt quan hệ với người khác, trong lòng yên lặng châm chọc: nếu như mấy ngày kế tiếp đều giống như hôm nay thì không phải cô có ‘khuôn mặt của chứng mất trí nhớ’ mới kỳ lạ đấy. (脸盲症: Prosopagnosia, còn được gọi là "khuôn mặt của chứng mất trí nhớ.")
Lúc những thành viên bên nhánh nhà họ Tô gặp Tô Khả thì trong lòng có một chút không thích, mặc dù trên mặt không có biểu lộ ra nhưng trong ánh mắt là sự xem thường, dĩ nhiên Tô Khả có thể cảm nhận được. Tô Khả không nhịn được châm chọc: người nhà họ Tô thật ta cứ chỉ có một đức hạnh. >
Cô em gái họ bên nhà Tô Cẩm Niên không thể tin, tên gọi là Tô Di Nhiên, mỗi lần ở phía sau người khác cũng không nhịn được dùng nửa con mắt tới hỏi thăm cô, Tô Khả hận không thể vung một tát qua đó.
Thật là không nghĩ tới, Tô Cẩm Niên ngoại trừ một cặp bố mẹ ‘hảo hạng’ thì còn có một đống thân thích ‘hảo hạng’ đấy.
Nói đến nguyên nhân Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả ở nhà cũ nhà họ Tô mừng lễ năm mới vẫn vì bố Tô Cẩm Niên là Tô Sĩ Minh nói rằng Tô Cẩm Niên làm chủ, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô nên không thể không ở đây.
Vốn là Tô Khả không nghĩ tới sẽ đi, không ngờ trong điện thoại Tô Sĩ Minh vẫn còn nhắc tới cô. Ý là để Tô Cẩm Niên mang cô tới đặt quan hệ với mọi người, cũng đã kết hôn lâu như vậy, con cũng đã sinh, còn chưa có gặp thân thích, thật sự là kỳ cục.
Tô Khả đang ở bên cạnh nghe thấy thì hận không thể lắc lắc Tô Sĩ Minh, để cho đầu ông tỉnh táo một chút, cái gì gọi là cô còn không gặp qua thân thích của nhà họ Tô sẽ kỳ cục, mô phật, cô có cơ hội gặp bọn họ sao?
Á, ông cụ nói ra câu này cũng không sợ bản thân ông tự xấu hổ. Chỉ là Tô Sĩ Minh nói như vậy thì coi như là biến tướng tiếp nhận người con dâu là cô, cho nên với cô mà nói thì coi như là một chuyện tốt. Dù sao thì không có ai sẽ thích bố mẹ chồng nói là không muốn mình làm con dâu.
Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả, tất nhiên Tô Khả đồng ý, dù tuy là cô có thể kiên trì ý kiến của cô là không thích bố mẹ Tô Cẩm Niên, nhưng một ít chuyện nhu vậy thì cần phải làm như thế nào thì phải như thế nấy.
Đây là lễ nghi.
Sau đó, Tô Khả lại nhớ đến ngày hôm qua chính là cô ăn cơm cùng bố mẹ chồng, hôm nay còn phải cùng bố mẹ chồng, thậm chí còn có những ‘bảy cô tám dì’ không quen biết ăn cơm thì không khỏi ỉu xìu.
Cô hỏi Tô Cẩm Niên, có phải sau này mỗi ngày đều như vậy hay không?
Tô Cẩm Niên cười cười rồi nói không cần thì Tô Khả mới an tâm.
Lúc này chính là lúc toàn bộ nhà họ Tô đến nhà hàng ăn cơm tối, bốn bàn đầy người đang ở một phòng riêng lớn được bao. Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả trở thành chủ nhân, dĩ nhiên là ngồi ở bàn chính.
Trên bàn chính, ngoại trừ một ít trưởng bối thì chính là ba hậu bối Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả và Tô Tô. Tô Khả ăn mà cả người không được tự nhiên.
Một ông bên họ của Tô Cẩm Niên hỏi Tô Khả, "Đứa nhỏ này là thai thứ hai sao?"
Tô Khả gật đầu, nhưng mà trong lòng lại rất khó chịu, bởi vì ban ngày hôm nay đã có không ít cô lớn dì lớn nói về việc hai thai này, từ trong miệng của họ thì Tô Khả nghe được sự khinh thường trần trụi. Ý chính là cô là heo, cô sinh khỏe. Bọn họ là nhà cách mạng lớn, sao cô không thấy được việc lớn như vậy, lại sinh đứa thứ hai, một chút ý thức tiên tiến cũng không có ....
Kết quả, đến buổi ăn cơm tối, vì giới tính là "con trai" mà người khác tới nhiều chuyện rồi. Xem ra ban ngày bọn họ nói chuyện quá mức tập trung tinh thần cho tới thế nên quên chuyện bụng cô nhô ra rồi.
Ông cụ bên cạnh cũng lập tức tiếp lời, "Ồ, hai thai sao." Rồi lại nhìn Tiểu Bao Tử ngồi ăn cơm, "Ô, Cẩm Niên, con của cháu cùng lớn như vậy mới cho chúng ta biết còn chưa tính, sao lại sinh đứa thứ hai cũng không nói với chút ta một chút vậy."
"Chính là có thể ảnh hưởng đến đường thăng tiến của cháu hay không?" Nói xong còn chán ghét liếc Tô Khả một cái.
Nhìn một đám ông cụ trên bàn này bắt đầu ba lạp ba lạp nói, Tô Khả mím môi.
Tô Cẩm Niên nhìn thân thích thì cũng mím môi giống vậy, không nói lời nào.
Tần Phi nói: "Ôi chao, bác sáu, nhiều con nhiều cháu thì có phúc lớn mà. Mặc dù quốc gia khích lệ một con, nhưng chưa nói không thể sinh hai con mà. Cẩm Niên chúng cháu là con một, Tô Khả cũng là con gái độc nhất, có thể sinh hai được mà."
Tô Sĩ Minh cười hì hì nói, "Ai da, lại sinh một đứa cháu nhỏ giống Tô Tô của chúng cháu thì cháu phải sướng đến phát điên đấy." Nói xong thì gắp một miếng tôm thịt cho Tiểu Bao Tử .
Thật vất vả có thể yên tĩnh ăn cơm tối, kết quả là ba bàn sát vách tới mời rượu.
Trong đó, Tô Di Nhiên bưng một ly nước trái cây đưa cho Tô Khả, "Ơ, chị dâu nhỏ, em mời chị một chén, chúc chị sinh một cô bé xinh đẹp nhé."
Tô Khả nhìn cô ta, trong lòng biết ban ngày cô ta thỉnh thoảng ngầm liếc cô một cái thì khẳng định người phụ nữ này không có lòng tốt gì rồi. Bất quá là trước mặt của mọi người thì cô ta không hai cô được.
"Cám ơn." Tô Khả uống cạn một ly.
Tô Di Nhiên lại nói một vài lời nói chúc mừng, làm cho trưởng bối ngồi ở trên bàn rối rít khen ngợi. Cái gì mà Di Nhiên đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn, vân vân.
Phụ nữ trên bàn bên kia cũng nhao nhao phụ họa. Một nhóm bảy tám người kéo nhau nói tới chuyện kết hôn của cô.
Tô Di Nhiên nói: "Cháu còn nhỏ nên còn phải ở trong nhà để ở cạnh bố mẹ nhiều hơn, con không muốn lấy chồng đâu."
Vì vậy mà một đám người lớn lại trêu chọc, nói gì cũng đã hai lăm tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa.
Tô Khả không nói gì là tốt nhất.
Nói hết mấy lời vô nghĩa thì bữa ăn chính tới, bên kia có chị nói: " Tô Khả, nghe nói bây giờ em chỉ có hai mươi bảy tuổi, phải hay không vậy."
"Đúng vậy."
"Ôi chao, nhỏ như vậy mà con đã năm tuổi rồi sao."
Tô Khả trợn tròn mắt, quả nhiên.
Lại một giọng nữ tới, "Vậy chẳng phải lúc chị hai mươi hai tuổi đã sinh con sao."
"Ôi, có thật không?"
"À, đây chẳng phải là có đứa con thứ hai mà sẽ gần bằng tuổi với mẹ một con của nhà người ta sao."
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, nói gần nói xa thì nói Tô Khả chính là người phụ nữ không hiểu được tự tôn tự ái.
Tô Cẩm Niên đặt cái ly lên bàn một cái rầm, sắc mặt lạnh lẽo nhìn những người đang nói.
Trong nháy mắt mọi người câm như hến. Bởi vì bọn họ châm chọc Tô Khả thì chẳng phải là đồng thời châm chọc Tô Cẩm Niên sao.
Tô Cẩm Niên lấy một viên kẹo xếp vào chén Tô Khả rồi nói: "Sinh con ra sớm thì phục hồi nhanh, dáng vẻ không giống những phụ nữ ba mươi mấy tuổi mới sinh xông một con mà tốn thời gian giày vò phun bơm, eo thô như thùng nước, mua quần áo cũng không được vừa người." (ý anh nói phẫu thuật ấy)
Tô Khả "xì ——" mà cười ra tiếng, Cẩm Niên ơi, anh khoa trương thật là đáng yêu.
Tô Cẩm Niên điểm chóp mũi Tô Khả một cái, "Đúng không, mẹ?"
Tần Phi cười nói, "Ha ha, đúng vậy, lúc mẹ sinh con thì cũng hai mươi mấy tuổi thôi, nhìn chúng ta đi trên đường thì đều nói chúng ta giống như chị em đấy."
Đám người kia ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh liền cười ha hả nói chuyện khác.
Sắc mặt Tô Di Nhiên khó coi, sau đó lại nói, "Đúng rồi, chị dâu, từ nhỏ anh của em đã không sao nói chuyện yêu đương được, hai người các người làm sao phát triển thế?"
Tô Khả nhìn cô ta một cái, "Em muốn biết gì?"
Tô Di Nhiên dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ nói: "Em rất ngạc nhiên, các người là ai theo đuổi ai thấy? Ờ, em cũng vậy, em cũng rất tò mò, rốt cuộc anh họ nhìn trúng chị dâu chỗ nào vậy? Em nhớ lúc trước có một chị tên là Trịnh Duyệt, là ‘thanh mai trúc mã’ của anh họ, lúc trước em chính là cho rằng chị ấy sẽ là chị dâu của em đấy, cho nên anh họ và chị dâu không ngại tiết lộ một chút nội tình cho em chứ. Em cũng thật tò mò là ‘Cô bé lọ lem’ làm thế nào quyến rũ ‘Bạch mã hoàng tử’ , ờ, em có thể học một ít để đề phòng."
Trong lòng Tô Khả hiểu ý của cô ta, ý của cô ta nói cô là ‘Cô bé lọ lem’ dụ dỗ ‘Bạch mã hoàng tử’ Tô Cẩm Niên. Mà Tô Di Nhiên cô ta là công chúa, vì phòng ngừa Hoàng tử bị Cô bé lọ lem quyến rũ đi nên phải học chiêu dụ dỗ của Cô bé lọ lem để ngừa Bạch mã hoàng tử bị Cô bé lọ lem lấy mất. Quan trọng nhất là cô ta đạt được mục đích mỉa mai Tô Khả.
Ồ, người này không chỉ có kiêu căng mà còn tương đối tự kỷ.
Tô Khả không nhịn được nhìn Tô Di Nhiên rồi cười, miệng phát ra một câu, "Thật ngại quá, tôi để ý."
Tô Di Nhiên sững sờ, lập tức không ngờ Tô Khả lại sẽ nói như vậy, dù sao cô ta nghĩ là mặc kệ cô như thế nào thì trước mắt mọi người cũng phải nói chuyện có ý tứ một chút. Ôi, cô lại trực tiếp cự tuyệt! Cảm giác này giống như là đánh một quyền vào bông vải, cô ta cực kỳ khó chịu!
Thời gian trôi qua, không khí ngưng trệ.
Tô Cẩm Niên thật sự không có tư vị gì nên nói với Tô Di Nhiên: "Tôi theo đuổi chị dâu của cô! Cô có ý kiến gì?"
Từ trước đến giờ nhà họ Tô bọn họ tương đối truyền thống, ngày lễ ngày tết, các thân thích đều thích tụ chung một chỗ ăn bữa cơm, nhưng theo thời gian trôi qua thì cả nhà ăn chung như vậy đã không phải còn mùi vị như lúc đầu nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]