Chương trước
Chương sau
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên đến cục cảnh sát, Tô Khả yên lặng ngồi tại chỗ.

Không thể trách cô lo lắng, dù sao Jayson Hough là người sắp xếp chuyện riêng đâu ra đấy, bây giờ xuất hiện hiện tượng cả đêm không về, còn chưa tính, gọi điện thoại cũng không kết nối được, sao điều này kỳ lạ vậy.

Bố của Tô Khả nhìn Tô Khả, "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Tô Khả thở dài, kể đầu đuôi gốc ngọn cho bố cô nghe. Bố của Tô Khả nhíu mày, sờ sờ cằm, "Không có sao đâu, yên tâm đi."

Tô Khả gật đầu, Jayson Hough là một người nước ngoài, bên ngoài thì thành phố H vẫn cực kỳ hòa bình, sẽ không xuất hiện vụ án mất tích. Trước mắt bọn họ có thể làm chính là chờ đợi. Nếu như cả đêm nay vẫn không về, vậy. . . . . .

Tiểu Bao Tử nhìn Tô Khả, "Mẹ, ông Jayson xảy ra chuyện rồi sao?"

Tô Khả lắc đầu, "Ăn xong rồi sao? Ăn xong thì chúng tôi ra ngoài đi mấy vòng cho tiêu hóa một chút nhé?"

Tiểu Bao Tử bĩu môi, "Nói sang chuyện khác, cô gái, mẹ thật không đáng yêu."

Tô Khả sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Yên tâm đi, nhất định ông Jayson của con sẽ không có chuyện gì."

Sau khi ba thế hệ thu dọn trong nhà rồi ra ngoài đi bộ một vòng.

Bố Tô Khả nhìn tiểu khu này thì không khỏi chậc chậc khen ngợi, "Thì ra môi trường ở đây tốt đấy."

Tô Khả cười nói: "Nếu không chúng ta mua nhà ở chỗ này nhé?"

"Cũng không cần. Con gả cho Cẩm Niên rồi, nhà của Cẩm Niên nhà ở thành phố B."

"Nhưng bố à, con là người thành phố H." Tô Khả chu miệng lên, "Ở đây mua căn nhà nhỏ thì không tệ. Sau này con gây gổ với anh ấy, bực bội thì muốn trở lại bên này."

"Đồ ngốc." Bố Tô Khả cười, nếp nhăn ở khóe mắt cũng xếp chồng lên nhau, "Không phải biệt thự ở quê vẫn còn sao. Nhiều nhà như vậy lại không thể coi như cơm ăn, hơn nữa không phải con có biệt thự nhỏ ở thành phố B sao."

"Để tăng giá trị tài sản thì không tệ." Tô Khả chu miệng lên.

Bố Tô Khả cười, sau đó nghĩ đến cái gì đó nên sắc mặt có một chút sầu não nhớ lại, "Khả Khả, bố cho con vài thứ. Nếu con muốn mua nhà thì cũng do chính con làm chủ."

Lại nói, năm năm trước, kể từ sau khi biết được mẹ Tô Khả qua đời, cả đêm ông lao tới thành phố B, sau khi sắp xếp hậu sự cho mẹ Tô Khả, mang tro cốt của vợ yêu về thành phố H, an táng vào nghĩa trang. Sau đó, ông bán nhà máy đang như mặt trời giữa trưa, tâm đã chết nên cũng không có lòng dạ kinh doanh nhà máy nữa.

Nhà máy này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn bán cũng không phải chuyện đơn giản, cũng may có Doãn Lạc Phong giúp một tay, bán được hai mươi triệu. Mặc dù khẳng định tổng giá trị nhà máy trên hai mươi triệu, nhưng thật ra thì cũng không coi là bán tháo, lúc trước ông đã nghĩ thật tốt, toàn bộ số tiền kia định cho Tô Khả, cho nên ông vẫn để trong ngân hàng.

Lần này vừa lúc có thể nói chuyện này với cô.

"Dạ?" Tô Khả chớp mắt mấy cái nhìn bố cô.

"Khả Khả, " Bố Tô Khả lại vỗ vai Tô Khả, sau đó móc ba tấm thẻ trên người ra, có hai tấm còn có màu vàng đen, "Những thứ này đều cho con." (chắc là thẻ VIP)

"Dạ?" Tô Khả tiếp tục chớp mắt, cười nói, "Đây coi như là tiền lì xì trước của con sao?"

"Cái này là sính lễ của Cẩm Niên lúc trước." Bố Tô Khả cầm một tấm thẻ màu đen, "Bố đã sửa lại mật khẩu, tất cả đều là sinh nhật của con."

Tô Khả toát mồ hôi, bố Tô Khả tiếp tục cầm một tấm thẻ, "Tấm này là lúc mẹ con còn sống đưa cho con làm của hồi môn. Mật khẩu vẫn là sinh nhật của con."

Bố Tô Khả lấy ra tấm thẻ cuối cùng, "Cái này là bố cho con làm hồi môn."

"Bố. Bố cho tôi nhiều như vậy làm gì!"

Bố Tô Khả trợn mắt nhìn Tô Khả, "Bố không dùng tới, không cho con thì còn có thể cho ai."

"Bố cho con hết, vậy bố thì sao?"

"Bố con còn có tiền riêng." Nói xong thì cười hì hì, lần nữa lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ màu xanh lá cây, "Trong này cũng không thiếu tiền, con không cần bận tâm."

"Được rồi, bố muốn mua nhà hay làm nhà máy thì cũng tùy bố mà." Bố Tô Khả tiếp tục cười ha hả nói.

Tô Khả cầm tấm thẻ trên tay, "Oa, cũng chính là con lập tức biến thành người phụ nữ giàu nhất rồi."

Bố Tô Khả cười, "Đúng vậy, con là người phụ nữ giàu có rồi."

Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Khả, "Tham tiền."

"Hừ hừ, bố mẹ có nhiều tiền cho mẹ, bố con có sao?" Tô Khả véo chặt mặt Tiểu Bao Tử rồi nói với bé.

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

Ba người mới đi dạo đến công viên của tiểu khu thì nhìn thấy một đám bà dì lớn tuổi ở bên kia đang cười ha hả đi tới, đầu Tô Khả đầy vạch đen, lại tới sao?

Quả nhiên. . . . . .

"Khả Khả, dì nghe nói. . . . . ."

Tô Khả không nói hai lời, ẳm Tiểu Bao Tử, nhỏ giọng nói với bố của cô: "Bố, chúng ta mau về nhà đi."

Dĩ nhiên, Tô Khả không thể thành công, bởi vì đám người đã vây quanh Tô Khả, sau đó bắt đầu bắt đầu bát quái về chuyện đánh nhau của Tô Khả và Hoàng Nghê Thường.

Tô Khả giống như bánh quy kẹp nhân, bị người ta kẹp lại, dù sao cũng khó chịu. Tiểu Bao Tử bị Tô Khả ẳm nên mặt nhỏ cũng nhíu lại. Đúng lúc đó, hai chị em Doãn Lạc Phong và Doãn Lạc Hàm bên kia đi tới.

Nhìn bộ dạng của bọn họ giống như đang tìm Tô Khả, đám bà dì kia thấy Tô Khả có khách đến tìm thì cũng biết ý rời đi.

Tô Khả thở dài rồi chạy đến trước mặt bọn họ, hai tay Tiểu Bao Tử vòng chặt cổ Tô Khả, rất sợ mẹ của bé không cẩn thận thì bé té xuống luôn.

Tô Khả nhìn thấy bọn họ thì dĩ nhiên vẻ mặt vô cùng mừng rỡ, "Thật tốt, hai người tới thật kịp thời."

"Sao vậy?"

Tô Khả lắc lắc một tay, "Đừng nói nữa."

Doãn Lạc Phong thấy thế thì ẳm bé.

Doãn Lạc Hàm chớp chớp mắt xếch, sự quyến rũ hoàn toàn tự nhiên, "Khả Khả, chúng ta là chị em tốt như vậy, em nói với chị một chút đi."

Tô Khả nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy treo nụ cười nhiều chuyện, ánh mắt dời xuống nhìn bụng cô ấy đã nhô ra, có cảm giác không khỏe.

Doãn Lạc Hàm đẩy bụng lên phía trước, "Nhìn chị là phụ nữ có thai này, em nói với chị một chút đi nào."

Tô Khả muốn rơi nước mắt, chỉ có thể nhanh chóng kéo tay Doãn Lạc Hàm đi về nhà của cô.

"Em nói với chị, chiều hôm qua, em đánh nhau với Hoàng Nghê Thường."

"Đáng đánh! Từ tám trăm năm trước là chị xác định không quen người này rồi, đáng đánh! Đúng rồi, cô ta ở đâu, có muốn chị giúp em đánh cho cô ta một trận hay không?" Mặt Doãn Lạc Hàm hưng phấn, hai tay chà sát kêu xoạt xoạt.

"Vậy cũng không cần, chị an tâm mà dưỡng thai đi."

Doãn Lạc Hàm vỗ vỗ bụng của cô ấy, "Sợ sợi lông gì, con gái của chị nghe lời lắm."

"Cũng còn chưa có sinh mệnh, làm sao chị biết trong bụng chị là con gái."

"Phải là con gái. Nói với em là nhóc nhà em định sẵn là của con gái chị rồi."

Đầu Tô Khả đầy vạch đen, nhớ đến bộ dạng hôm trước của Tiểu Bao Tử, sau đó sờ sờ cằm nói với Doãn Lạc Hàm: "Không phải là chị rất ghét Cẩm Niên nhà em sao?"

"Ờ, tương đối không thích thôi."

"Vậy chị xem, Nhị Tô nhà em và Tô Cẩm Niên là một khuôn mẫu khắc ra đấy."

Doãn Lạc Hàm quay đầu nhìn Tiểu Bao Tử trong ngực Doãn Lạc Phong, Tiểu Bao Tử nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Doãn Lạc Hàm, trong nháy mắt nhào vào ngực Doãn Lạc Phong, vùi đầu không để cô ấy nhìn.

"Đúng vậy, quá giống."

"Vậy chị thích một đứa trẻ lớn lên giống hệt Tô Cẩm Niên làm con rể chị à."

Doãn Lạc Hàm suy nghĩ một lát, mãnh liệt lắc đầu, "Không muốn! Chỉ là. . . . . ."

Tô Khả lại nói: "Lỡ như chị sinh con gái lớn lên giống chị, chị nhìn con trai em ở cùng một chỗ với con gái chị thì cũng tương đương như chị và Cẩm Niên. . . . . ."

"A, đừng!" Doãn Lạc Hàm lắc đầu càng mạnh hơn.

Tô Khả gật đầu, "Vậy là sao."

"Vậy lỡ như con gái của chị lớn lên giống Trịnh Diệu Đông thì sao?"

"Vậy chị tưởng tượng dáng vẻ Trịnh Diệu Đông và Tô Cẩm Niên đi chung với nhau chứ sao."

"Tô Cẩm Niên là người tấn công." Doãn Lạc Hàm buốc miệng thốt lên.

Tô Khả nhìn trời, nói đến đây rồi vậy?

Tô Khả khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Bao Tử, chỉ thấy Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu khẩn nhìn cô, ý chính là, "Mẹ, chỉ cần mẹ ;àm cho dì bỏ suy nghĩ này đi thì sau này nhất định con trai của mẹ sẽ khôn khéo gấp đôi, hiếu thảo gấp đôi."

Tô Khả sờ sờ cằm, sau đó tiếp tục nói, "Em nói này, tướng mạo của Trịnh Diệu Đông ấy, nếu là đàn ông thì đúng là rất tốt, nếu là phụ nữ. . . . . ."

Suy nghĩ của Doãn Lạc Hàm đã bất giác bị Tô Khả thay thể, cô nghĩ đến đầu Trịnh Diệu Đông đầy tóc dài xoăn, trên người mặc váy dài màu trắng thì không khỏi sấm set không dứt, "Con gái của chị chắc chắn lớn lên giống chị, xinh đẹp như hoa, tuổi trẻ bức người."

"Cho nên. . . . . . Chị và Cẩm Niên. . . . . ."

"Tuyệt đối không thể nào!"

"Ờ." Tô Khả cười gật đầu, "Này, chúng ta vào trong ăn chút gì đi, em nói cho chị biết, em nghe nói ăn thịt dê nhiều thì da em bé sẽ tắng một chút, lát nữa em làm lẩu thịt dê cho chị ăn nhé?"

Doãn Lạc Phong ẳm Tiểu Bao Tử nhìn bóng lưng Doãn Lạc Hàm thì không khỏi yên lặng châm chọc: quả nhiên chỉ số thông minh của phụ nữ mang thai rớt xuống rất nhiều.

Còn Tiểu Bao Tử lại thở nhẹ một hơi, "Cuối cùng con cũng an toàn."

Doãn Lạc Phong vỗ vỗ trán Tiểu Bao Tử, "Thằng nhóc con, thế nào, cháu gái chú không tốt sao."

Tiểu Bao Tử nhếch miệng cười, "Hì hì, chú ơi, con giữ lại để sau này cưới con gái chú tốt hơn. Đến lúc đó con cũng có thể gọi chú là bố."

"Tiểu quỷ lớn đầu!" Doãn Lạc Phong điểm trán Tiểu Bao Tử một cái, suy nghĩ lại bất giác nghĩ đến tương lai.

Tương lai, anh thật sự muốn kết hôn với những người phụ nữ khác sao?

Anh không biết, chỉ có thể đi một bước thì nhìn một bước.

Còn Tiểu Bao Tử ôm cổ Doãn Lạc Phong, đầu nhỏ dựa vào người của Doãn Lạc Phong, làm như an ủi Doãn Lạc Phong.

Khóe miệng Doãn Lạc Phong nhẹ nhàng nâng lên, bước chân thoải mái bước vào nhà.

*

Tô Khả và Doãn Lạc Hàm vào nhà liền ngồi xuống, hai người bắt đầu trò chuyện về trẻ con, vô cùng nhiệt tình. Từ Nam nói tới Bắc, ở phía bên kia, bố Tô Khả cùng Doãn Lạc Phong đánh cờ tướng, Tiểu Bao Tử ở một bên nhìn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bàn cờ, thỉnh thoảng hỏi thăm ‘tại sao đi chỗ này’, bọn họ giải thích tỉ mỉ cho bé, không khí tương đối hài hòa.

Buổi trưa, Tô Cẩm Niên về, sau khi nhìn thấy Doãn Lạc Phong vá Doãn Lạc Hàm thì khóe miệng khẽ nâng lên.

"Cẩm Niên, anh về rồi." Tô Khả nhìn thời gian thì mới phát hiện đã trưa, phải làm cơm, dĩ nhiên là không kịp nên liền nói là đi bên ngoài ăn một bữa, dù sao bây giờ cô là tiểu phụ nữ giàu có rồi.

Cũng may ở tiểu khu này vẫn tiệm ăn nhỏ, cho nên vẫ vô cùng thuận lợi giải quyết cơm trưa.

Lúc nghỉ ngơi, Thẩm Đường gọi điện thoại cho Tô Khả lần nữa, anh nói là Jayson Hough đã trở lại khách sạn, để cô không lo lắng.

Tô Khả cũng thở nhẹ ra, người nước ngoài không có việc gì là tốt.

Cúp điện thoại, Tô Khả cũng nói với Tô Cẩm Niên một tiếng, Tô Cẩm Niên gật đầu, trong lòng cảm thấy chuyện này là lạ nhưng cũng không nói ra.

Bố Tô Khả nói với Tô Khả: " Khả Khả, bố muốn về với ông bà một chuyến."

"Hôm nay sao?"

Bố Tô Khả gật đầu, "Con đấy, bố biết rõ nhà này không phải của con, chúng ta cũng không thể ở đây luôn, cho nên lúc nào thì chúng ta trả lại đây?"

Tô Khả suy nghĩ một chút, cũng đúng, chỉ là. . . . . .

Tô Cẩm Niên đã sớm không muốn ở nhà của Thẩm Đường nên lúc này, khi bố vợ anh nói ra thì anh còn kém giơ hai tay hai chân tán thành, làm sao có thể phản đối nên liền nói, "Khả Khả, bố nói đúng, mặc dù Thẩm Đường để chúng ta ở nhà này miễn phí, nhưng mà chúng ta cũng có nhà mà, cho nên. . . . . ."

Tô Khả gật đầu, "Được rồi."

Bố Tô Khả thấy Tô Khả gật đầu thì lại cười nói, "Cho nên trước tiên bố qua biệt thự bên kia dọn dẹp sạch sẽ, đến lúc đó con và Cẩm Niên, cùng Tiểu Tô Tô chuyển qua nhé."

"Dạ."

*

Khách sạn năm sao, lúc này Jayson Hough đang ngồi trên giường, mặt tái nhợt nhìn một giá chữ thập nằm trên giường, ánh mắt khó hiểu.

"Bing bong bong ——"

"Tiên sinh, có vị tiên sinh họ Thẩm đến đây tìm ngài."

Jayson Hough thu hồi giá chữ thập, "Mời cậu ấy vào."

Thẩm Đường đi vào, "Jayson tiên sinh, rất xin lỗi vì tới quấy rầy ông."

"Không có gì bất tiện hết." Jayson tiên sinh khẽ mỉm cười, "Là tôi nên nói xin lỗi, để các người lo lắng."

Sau khi ông trở về thì biết là Thẩm Đường rất lo lắng ông, luôn tìm kiếm ông. Trong lòng của ông thật ra rất cảm động, nhưng mà. . . . . .

Suy nghĩ của ông chìm vào tối hôm qua, ông bị một đám người đàn ông vạm vỡ che mặt bắt đến một căn phòng nhỏ đen như mực, ông bị đám người kia ‘tay đấm chân đạp’, còn trong bóng tối truyền đến tiếng cười khặc khặc của đám người kia, cuối cùng, đám người kia bơm dung dịch trong suốt vào người ông. . . . . .

Cả người ông run lên, bởi vì hình như bên tai ông truyền tới giọng tiếng anh rất nặng của một người nói với ông, "Nhất định trong quá trình phẩu thuật, ông phải giết chết thằng nhóc kia, vậy ông. . . . . . Khà khà. . . . . ."

Nghe Jayson Hough nói xin lỗi thì Thẩm Đường cười "ha ha." Khẽ cười một tiếng, sau đó nói chuyện về phẫu thuật của Tiểu Bao Tử cùng Jayson. Chỉ là, Jayson Hough luôn không tập trung.

Thẩm Đường nghi ngờ, không khỏi nhìn một chút máu ứ đọng trên cổ của ông, Thẩm Đường nhíu mày, "Jayson tiên sinh, trên người ông bị thương. . . . . ."

Jayson làm như không nghe thấy câu hỏi của Thẩm đường, chỉ là giả vờ cúi đầu ông xuống, vẻ mặt tắt ánh sáng: "Rất xin lỗi, tô, có thể từ chố cuộc phẫu thuật này không?"

Ngược lại vừa nghĩ tới âm thanh của đám người kia thì ông lại hoảng sợ mà nói với Thẩm Đường, "Ha ha, xin hỏi cậu mới vừa nói gì?"

Thẩm Đường nhíu mày, "Jayson tiên sinh, ông có sao không ? Còn vết thương trên người ông nữa?"

Jayson lắc đầu, "Tôi không sao, vết thương là do ngày hôm qua lúc tôi đến quán bar đã xung đột với người ta, ha ha. . . . . . Đúng rồi, phẫu thuật của Nhị Tô, chúng ta định vào thứ Bảy đi, bởi vì tôi phải về nhà gấp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.