Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Tô Khả nhận điện thoại Thẩm Đường gọi tới, ý là chuyện xin nghỉ đã hoàn thành rồi.

Tiểu Bao Tử còn đang ngủ, trải qua việc truyền nước biển ngày hôm qua thì bé đã hạ sốt bảy tám phần, Tô Khả cũng an tâm không ít. Sau đó, Tô Khả đứng dậy xuống phòng bếp làm điểm tâm cho Tiểu Bao Tử.

Bữa sáng là nấu cháo trắng, phía trên có một quả trứng gà chính giữa, tiếp theo là một ít rau diếp và dưa muối, làm xong thì xuống dưới lầu mua hai cái bánh bao. Sau khi trở về, thò rót thêm cho Tiểu Bao Tử một ly sữa tươi, rửa một cái quả táo. Sau khi xong những việc này thì Tiểu Bao Tử đã tự mặc quần áo rời giường.

Tô Khả mỉm cười nhìn Tiểu Bao Tử, lúc này gương mặt nhỏ bé trắng mềm của Tiểu Bao Tử đỏ bừng, có lẽ là do mới vừa tỉnh ngủ. Tô Khả lập tức dẫn bé đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi rửa mặt, Tô Khả và Tiểu Bao Tử đi tới bên cạnh bàn, Tiểu Bao Tử thấy trên bàn có nhiều món ăn như vậy thì nói, "Cô gái à, mẹ làm nhiều như vậy sao."

Tô Khả véo chặt má trên mặt nhỏ của bé, "Đây là vì để cho con ăn nhiều một chút đấy."

Lúc này miệng nhỏ Tiểu Bao Tử hơi toét ra, âm thanh "hừ hừ".

Tô Khả cười híp mí, "Ăn xong mẹ dẫn con ra ngoài đi dạo một chút nhé, như thế nào?"

Tiểu Bao Tử gật đầu.

Cúng nhau ăn sáng, ăn say sưa ngon lành.

Ra khỏi nhà, Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử ra ngoài, Tiểu Bao Tử có chút buồn bực, "Cô gái à, con đã lớn."

"Thằng nhóc này, tính cả tuổi ta cũng chỉ mới năm tuổi, con lớn chỗ nào?"

Trong lúc Tiểu Bao Tử muốn phản bác thì một hàng xóm đi ngang qua thấy Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử thì không khỏi cười nói, "Tô Khả ẵm Tô Tô ra ngoài đi dạo à?"

Tô Khả "dạ" một tiếng, coi như là trả lời.

Lại có một hàng xóm mua bữa ăn sáng trở về nhìn thấy Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử thì lại giống như nói đùa, "Ơ, hôm nay Tô Tô lại muốn mẹ ẵm nhé."

Bên kia người hàng xóm chưa đi cũng cười nói, "Đúng vậy nha, Tô Tô."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, may mà vùi mặt ở trong ngực Tô Khả, khó chịu ấp úng nói khẽ, "Cô gái à, đi nhanh một chút đi."

Tô Khả đối với hành động đà điểu của Tiểu Bao Tử thì không khỏi cười "ha ha", sau đó vỗ vỗ cái mông Tiểu Bao Tử, béo múp míp, vô cùng đàn hôi, "Bởi vì hôm qua Tô Tô nhà ta ngã bệnh mà, đương nhiên mẹ muốn ẵm con rồi."

Mấy hàng xóm cười hì hì, nói mấy câu về bệnh của bé với Tô Khả, cứ lôi thôi, muốn như thế nào, muốn như thế nào, tam biệt rồi rời đi thôi.

Tô Khả cũng tiếp tục ẵmTiểu Bao Tử đi ra ngoài tiểu khu.

Cây cối hoa cỏ ven đường đều vô cùng sạch sẽ, mặc dù Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử nhưng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Tiểu Bao Tử đau lòng cho Tô Khả nên nhất định phải tự mình xuống đi mổ chút, Tô Khả không lay chuyển được Tiểu Bao Tử nên chỉ có thể để bé tự đi một đoạn đường. Sau khi đi khoảng hơn mười phút thì hai má của Tiểu Bao Tử đã chảy mồ hôi ròng ròng.

Tô Khả lấy khăn tay lau lau cho Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử nói với Tô Khả: "Cô gái à, con sẽ tự lau."

Tô Khả cười, "Ừ, Nhị Tô, mẹ muốn lau thay con không được à...."

"Cô gái à, mẹ không cần quá yêu thương con, sau này con sẽ tìm vợ."

Tô Khả: ". . . . . ."

Đầu tiên hai người đi trung tâm thương mại để mua ít quần áo, dù sao lập tức muốn đí nước ngoài thì vẫn nên chuẩn bị quần áo ổn thỏa một chút, ra nước ngoài mua không rẻ bằng bên này, vậy thì cứ mua xong ở đây rồi đi,dù sao phải giữ lại tiền để khám bệnh cho Tiểu Bao Tử không phải sao.

Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử đi một vòng ở quầy hàng bán quần áo thiếu nhi độc quyền, đột nhiên nhìn thấy Doãn Lạc Hàm với cái bụng đang nổi lên.

Tô Khả không biết nói gì, không khỏi nghĩ Doãn Lạc Hàm kết hôn sao?

Suy nghĩ một chút thì thời gian cũng hơn năm năm rồi, Doãn Lạc Hàm kết hôn sinh con cũng bình thường.

Tiểu Bao Tử đang nhíu mày nhìn quần áo phía trên, còn Tô Khả đang suy nghĩ là có muốn chào hỏi với Doãn Lạc Hàm hay không. Lúc còn đang do dự thì Tiểu Bao Tử nói: "Cô gái à, đổi cửa hàng khác đi."

Tô Khả "ừ" một tiếng, xoay lại nhìn quần áo bên trong thì không khỏi ỉu xìu, bởi vì trên quần áo, không phải màu đỏ thì màu vàng, nếu không thì trêm đó cũng vẽ mấy con cừu yếu đuối và sói . . . . . .

Mà lúc này, khi Tô Khả quay đầu nhìn cửa hàng bên ngoài thì chỉ thấy Doãn Lạc Hàm đã rời đi rồi, Tô Khả hơi buồn bã, dù sao thì quan hệ của cô và Doãn Lạc Hàm vẫn rất tốt.

Còn có ba bạn cùng phòng của cô, đã rất lâu không có liên hệ với các cô ấy. . . . . .

Tnh thần Tô Khả âm thầm bị tổn thương, Tiểu Bao Tử kéo kéo tay áo Tô Khả, con người đen như mực cứ nhìn cô, trong mắt đầy quan tâm.

Tô Khả cảm thấy ấm áp, khóe miệng khẽ nâng lên, véo chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của con, vẫn là con của cô, thật hận không thể nhào nặn thân thể của con à.

Lông mày Tiểu Bao Tử khẽ nhíu lại, Tô Khả lại dẫn Tiểu Bao Tử đi ra ngoài, Tô Khả không khỏi nghiêng đầu nhìn Tiểu Bao Tử, ánh mắt quét qua một đôi giày da màu đen trước mặt, Tô Khả ngẩng đầu nhìn lên, trợn tròn mắt.

Bởi vì người trước mặt cô không phải là người khác mà chính là Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong không thể tin nhìn Tô Khả.

Tô Khả mở to miệng nhưng không phát ra được tiếng nào.

Quan hệ giữa cô và Doãn Lạc Phong thực sự là vô cùng tốt. Nhưng lúc trước cô vẫn ‘không từ mà biệt’, cho nên khi Tô Khả đối mặt với Doãn Lạc Phong thì nửa câu cũng nói không ra. (không chào mà biệt: đi không nói tiếng nào)

Ít nhất đối với Tô Cẩm Niên thì cô còn có thể nói ra một câu: "đã lâu không gặp", nhưng đối với Doãn Lạc Phong thì cô lại không nói ra được.

Lúc này, Tiểu Bao Tử kéo tay áo Tô Khả lần nữa, "Mẹ."

Lúc này tầm mắt Doãn Lạc Phong mới chuyển dời đến cánh tay Tô Khả đang bị Tiểu Bao Tử kéo suốt, khi nhìn thấy Tiểu Tô Tô thì Doãn Lạc Phong không khỏi lẩm bẩm, "Đây là. . . . . . Đây là. . . . . ."

Tô Khả thở dài, "Đây là con trai em."

Doãn Lạc Phong gật đầu, ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Bao Tử, nhìn diện mạo của bé, trên trán cực giống Tô Cẩm Niên thì không khỏi sinh lòng hâm mộ, "Xin chào, người bạn nhỏ."

Tiểu Bao Tử mới vừa nhìn thấy mẹ của bé lộ ra nét mặt như vậy với anh nên trong lòng suy đoán, chắc chắn người đàn ông này và mẹ có quen biết, liền nói, "Xin chào, chú."

"Con tên là gì thế."

Tiểu Bao Tử bị kích thích đến ngã xuống đất không dậy nổi, mặc dù thực sự là tuổi bé rất nhỏ, nhưng mà không nên dùng giọng điệu như vậy, vấn đề như vậy để hỏi bé có được hay không.

Vì vậy, trong lòng Tiểu Bao Tử quan sát Doãn Lạc Phong từ trên xuống dưới, vốn là ấn tượng chín mươi phần thì trừ đi năm phần, "Con họ Tô tên Tô"

Doãn Lạc Phong nghe xong cái tên này thig trong nháy mắt sấm chớp không ngừng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lung túng của Tô Khả, “Năng lực đặt tên của em vẫn không tệ nhỉ”.

Tô Khả cười haha rồi nói với Doãn Lạc Phong, “Em cảm thấy tên Tô Tô không tệ mà”.

“Ha ha”. Doãn Lạc Phong chỉ có thể cho Tô Khả hai tiếng này.

Tô Khả không khỏi nhìn trời, quả nhiên là trả lời câu nói kia: Chỉ hai tiếng haha, nói đến cùng thì vô cùng có ý nghĩa.

Doãn Lạc Phong lại nhìn Tiểu Bao Tử, đưa tay ra, ý tứ chính là muốn bắt tay với bé, Tiểu Bao Tử cũng hiểu nên đưa tay ra nắm tay anh, lúc muốn buông ra thì Doãn Lạc Phong cũng là ôm Tiểu Bao Tử vào người, “Ai da, Tô Tô thật là nhẹ, có ăn cơm thật tốt hay không đấy.

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen lần nữa, thầm nghĩ chú này thật là tự tiện. VÌ vậy, tám mươi lăm phần trăm còn lại của Doãn Lạc Phong bị Tiểu Bao Tử trừ năm phần nữa.

Tiểu Bao Tử không khỏi xoay đầu nhìn nét mặt của Tô Khả, nhìn bộ dáng của mẹ bé, đột nhiên Tiểu Bao Tử nghĩ chẳng nhẽ người này chính là bố của bé?

Kết quả là, Tiểu Bao Tử tỉ mỉ nhìn Doãn Lạc Phong.

Ừm, bé biết dáng dấp bé và mẹ không giống nhau chút nào, cô giáo vườn trẻ cũng nói là nhất định bé có diện mạo giống bố, mà chắc chắn bố của bé là người đàn ông rất đẹp trai.

Ừm, chú đang ôm trước mặt bé, ngoại hình cũng không tệ, tuyệt đối là một soái ca đẹp nhất. Ừm, hình như mắt của chú là mắt phượng, mà không phải là chú, hơn nữa nhìn thế nào thì hình như dáng dấp hai người bọn họ không giống nhau, chắc người này không phải là bố.

Mặc dù trong lòng Tiểu Bao Tử hơi thất vọng, thế nhưng càng trở nên tức giận. Bởi vì đến nay tên khốn bố của bé cũng không tới gặp bé và mẹ, thật là quá đáng ghét.

“Tô Tô, con đang nhìn cái gì?” Doãn Lạc Phong cười hì hì nhìn Tiểu Bao Tử.

Bé nói: “Nhìn chú”.

“?”

“Dáng dấp chú và con không giống nhau, cho nên chú không phải là bố con”. Tiểu Bao Tử vẫn cực kỳ ngoan ngoãn mà nói ra lời trong lòng. Dù sao trong lòng của bé vẫn hi vọng bố ở cùng với mẹ, dù kỳ thật thì bố là người phụ tình, bé cũng rất muốn ngày nào đó, bố và mẹ cùng nhau dắt tay bé đi cáp treo, đi chơi Ma Thiên Luân….

Doãn Lạc Phong cười hì hì hôn lên mặt của Tiểu Bao Tử một cái, “Ừ, Tiểu Tô Tô thật thông minh”.

Tiểu Bao Tử hơi xoay đầu ra xa, không khỏi nói, “Đần ông hôn đàn ông là không đúng”. Trong lòng đã trừ thêm năm phần nữa.

Doãn Lạc Phong: “…….”

Tô Khả: “……………..”

Tiểu Bao Tử quả quyết xoay người nhìn Tô Khả, sau đó đưa hai cánh tay ra.

Tô Khả lập tức bồng Tiểu Bao Tử, nói với Doãn Lạc Phong, “Sao anh lại ở đây?”. Sau đó nghĩ đến cô mới vừa thấy Doãn Lạc Hàm, trong lòng suy đoán anh là tìm đến Doãn Lạc Hàm.

Đúng như dự đoan, Doãn Lạc Phong nói, “Chị anh gọi anh tới đây xách đồ cho chị ấy”.

Tô Khả gật đầu.

Doãn Lạc Phong nói, “Em thì sao?”

“Em mua quần áo cho Nhị Tô”.

Nhị Tô? Xoay lại, Doãn Lạc Phong gật đầu bày tỏ đã hiểu rõ, lập tức mỉm cười vô cùng tự nhiên ôm chầm lấy vai Tô Khả nói với cậu bé trong ngực Tô Khả: “Đi nào, hôm nay chú mua quần áo cho con”.

Tô Khả cười nói với Tiểu Bao Tử: “Tô Tô, không cần đau lòng cho tiền của chú đâu. Phải biết rằng, chú ấy nghèo tới mức chỉ còn lại tiền thôi”.

Tiểu Bao Tử nghi ngờ liếc nhìn Doãn Lạc Phong, gật đầu một cái.

Tô Khả và Doãn Lạc Phong vừa đi vừa nói, hoàn toàn không xa lạ sau năm năm xa cách. Dĩ nhiên hai người họ cũng không ai nhắc tới mấy chuyện năm năm trước.

Tiểu Bao Tử nằm trong ngực Tô Khả không được mấy phút liền muốn xuống, Tô Khả cũng thuận theo bé, chỉ dắt tay bé thôi. Dù sao người trong cửa hàng vẫn rất nhiều, lỡ như tách ra rồi, vậy thì xong đời.

Doãn Lạc Phong dẫn Tô Khả tùy ý đi dạo mấy cửa hàng thời trang trẻ em, quần áo bên trong đều không ra sao, cho đến khi đi tới một cửa hàng thời trang trẻ em khác, y phục vô cùng đẹp, Doãn Lạc Phong và Tô Khả dẫn theo Tiểu Bao Tử đi vào.

Tô Khả hãy nhìn thấy một cái áo cao bồi ngắn màu xanh dương, tùy ý lật xem đánh dấu biểu giá ở phía trên, hơn ba ngàn thì không khỏi líu lưỡi.

Còn Doãn Lạc Phong trực tiếp cầm lấy cái áp xuống, sau đó trực tiếp đặt ở quầy tính tiền, Tô Khả sắp khóc rồi đây, “Tiểu Phong Phong, càng ngày anh càng như nhà giàu mới nổi, dắt lừa thuê quá”.

Doãn Lạc Phong im lặng nhìn trời, “Em mới là nhà giàu mới nổi á, cả nhà em đều là nhà giàu mới nổi”. Nói xong thì cả hai người đều phá lên cười, bởi vì đây từng là lời thoại mà Tô Khả thích nhất.

Tô Khả và Doãn Lạc Phong cắt ngang năm năm xa cách, giữa nơi này cười đùa, chậm rãi phá vỡ khoảng cách.

CÒn Tiểu Bao Tử lại không hiểu mẹ của bé và người chú đột nhiên xuất hiện này.

Sau đó, hai người chọn vài bộ nữa, cũng không nhiều lắm nhưng có vẻ như Doãn Lạc Phong rất có tinh thần đến đây mua sắm, nhìn thấy bộ quần áo nào mặc trên người bé đẹp thì muốn mua toàn bộ.

Tô Khả nói: “Anh dứt khoát mua hết cửa hàng này đi”.

“Ý kiến hay”.

“……..”

Ra khỏi cửa hàng thì trên tay Doãn Lạc Phong có rất nhiều túi ưuần áo xuất hiện, nhìn Tô Khả cừoi đến ngọt ngào bên cạnh thì khóe miệng Doãn Lạc Phong cũng đầy nụ cười.

Lúc này, điện thoại Doãn Lạc Phong vang lên/

“Này, rốt cuộc em ở đâu vậy”. Giọng nói của Doãn Lạc Hàm truyền đến từ điện thoại, Tô Khả bên cạnh có thể nghe rõ ràng.

Doãn Lạc Phong nói: “Em đã ở trung tâm thương mại XX rồi”.

“Vậy em ở đâu mà chị ở cửa sao không thấy em”.

“Em đang lầu bảy”. Doãn Lạc Phong nói.

“Mẹ nó, em chạy lên đấy làm gì”.

“Mua quần áo”.

“Xí, lầu bảy đều là quần áo trẻ em và trẻ sơ sinh, em mua cọng lông gi”. Nói gì thì cô mới vừa đi dạo lầu bảy nên rất rõ ràng là mua được quần áo gì ở đấy.

“Em thì không thể mua quần áo cho trẻ con được à”.

“Ai nha, em mua cho đứa nhỏ trong bụng chị sao, ít nhất phải hỏi chị một chút chứ, nhìn có được hay không, lỡ như quá xấu mà chị nhìn chướng mắt thì làm thế nào!”

Doãn Lạc Phong: “……….”

“Em mau xuống đây, cháu của em đói bụng rồi”.

“……..”

****************

Doãn Lạc Phong đang đứng nghỉ bên cạnh cột đá cẩm thạch, mặt hướng nhìn bên trong.

“Mẹ nó, sao em chạy đến thành phố H rồi!” Âm thanh cực kỳ tức giận của Trịnh Diệu Đông từ không xa truyền đến.

Doãn Lạc Hàm quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Diệu Đông chạy tới chỗ cô thì không khỏi chu miệng lên nói, “Không phải là anh không thích đến đón em sao, tại sao lại tới?”

Trịnh Diệu Đông bị kích động tới sắp quỳ xuống đất nhìn trời mà khóc: “Cô nhỏ của tôi ơi, mặc dù em đã năm tháng rồi, con trong bụng coi như là chu kỳ an toàn, nhưng mà không cần thường xuyên hối hả ngược xuôi có được hay không”.

“Không được”. Doãn Lạc Hàm buông tay, nói đến vô cùng ung dung bình tĩnh, “Ai biết có phải là anh gặp riêng người tình hay không, em phải xem một chút”.

Trịnh Diệu Đông lảo đảo một cái, nghiêng đầu, bất ngờ phát hiện Doãn Lạc Phong và Tô Khả ẵm một đứa bé đi ra từ trung tâm thương mại. Miệng không khỏi lẩm bẩm: “Má ơi, lần này thấy thật rồi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.