Khi Ngô Lâm hỏi ra những lời này thì Trịnh Diệu Đông nhíu mày .
Bây giờ anh biết đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng Tô Khả, bởi vì sau khi anh phát tiết xong thì tìm bác sĩ dám làm phẫu thuật cho Tô Khả tính sổ, sau khi gặng hỏi thì một bác sĩ bị thương trên tay há miệng run rẩy nói ra, thật ra thì con của Tô Khả vẫn còn, cũng không có bị phá bỏ.
Sau khi nghe tin đó thì trong lòng anh an tâm một trận, ít nhất, anh có thể ăn nói với Tô Cẩm Niên, sau đó nghĩ lại anh đã gọi điện thoại nói cho Tô Cẩm Niên, vì vậy khi lại muốn báo cho Tô Cẩm Niên biết đứa nhỏ của Tô Khả vẫn còn thì điện thoại di động của Tô Cẩm Niên đã tắt máy.
Mà dĩ nhiên số phận của bác sĩ dám làm phẫu thuật cho Tô Khả là được khai trừ.
Còn tưởng rằng cuối cùng Tô Khả đã an toàn một chút, kết quả lại bị người ta hãm hại, nghĩ tới, anh liền nhíu mày lại. Chỉ là anh biết người cảnh sát Ngô này, bởi vì là người quá chính trực, vừa không hiểu linh hoạt, vừa không có bối cảnh lớn mạnh, cho nên đến nay vẫn là một cục trưởng phân cục. Tô Khả bị ông đưa đi, anh vẫn có thể yên tâm một chút.
Vì vậy, anh nói với Tô Khả, "Không cần lo lắng."
Khóe miệng Tô Khả cũng vẽ ra một nụ cười uể oải, gật đầu đồng ý.
Còn cái gì có thể làm cho cô lo lắng chứ? Ngày hôm nay, cô đã bị sợ hãi hai lần.
Sau đó, cô nghĩ tới cô bị tiêm thuốc mê hiệu quả nhanh, cô không biết thứ này có phải không tốt với đứa nhỏ trong bụng hay không. Lại nói, "Tôi muốn đi xem bác sĩ một chút trước, được không?"
Mặc dù cảnh sát Ngô không rõ tại sao Tô Khả tính gặp bác sĩ, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Tô Khả nhìn người bên cạnh, cô không biết ở đây có tai mắt người kia sắp xếp hay không nên liền nhẹ giọng nói với Trịnh Diệu Đông Thuyết, "Em phải đi bệnh viện phụ sản bên ngoài, không phải ở đây. Anh có thể trao đổi với cảnh sát Ngô một chút không?"
Trong nháy mắt Trịnh Diệu Đông hiểu ý Tô Khả, sau đó gật đầu. Sau đó tìm cảnh sát Ngô nói riêng, dĩ nhiên là cảnh sát Ngô gật đầu .
Cứ như vậy, Tô Khả ngồi xe cảnh sát đi ra ngoài.
Vì vậy, khắp cả bệnh viện đều truyền là Tô Khả là tên trộm nên bị cảnh sát bắt đi.
Trên sân thượng của bệnh viện, Tần Phi nhìn xe cảnh sát rít lên mà đi, tâm tình vô cùng tốt, sau đó môi mỏng cũng cong lên .
Không có đứa nhỏ, còn là một tên ăn trộm, sau đó, chính là nói với lãnh đạo trường học tạo áp lực cho cô.
*
Ba chiếc xe cảnh sát lái trên đường lớn, rất nhanh thì có một xe cảnh sát dừng bên cạnh một chiếc BMW màu trắng, ba người đi xuống, sau đó, chiếc xe cảnh sát kia tiếp tục lái theo hai chiếc xe cảnh sát khác, chiếc xe BMW màu trắng lại đổi hướng đi, lái đến bệnh viện phụ sản.
"Thẩm Đường, cảm ơn." Trịnh Diệu Đông nói cảm ơn với Thẩm Đường.
"Không cần khách sáo, Tô Khả cũng là bạn của mình mà."
Cảnh sát Ngô nhìn Thẩm Đường và Trịnh Diệu Đông, vốn là không thể nào tin quan hệ của Tô Khả và Tô Cẩm Niên, bây giờ đã tin bảy tám phần rồi, mà ông tin tưởng từ trong lòng, tất cả hành động ngày hôm nay đều là có người bố trí cái bẫy muốn làm hại đứa bé trong bụng của cô. Người kia không chỉ muốn đứa bé trong bụng của cô mất đi mà càng muốn làm cho danh tiếng của cô thất bại thảm hại.
Không nhịn được, cảnh sát Ngô líu lưỡi không nói nên lời, người phụ nữ độc ác thật, thật sự làm người ta vô cùng kinh hãi, hèn chi Tô Khả muốn đổi bệnh viện, hơn nữa còn lén lút mà đi xem.
Đoán chừng đến bây giờ tình địch của cô cũng tin tưởng đứa bé trong bụng của cô đã bị phá rồi.
Đến bệnh viện, Tô Khả đi vào, kiểm tra cho cô vẫn là bác sĩ lần trước, sau khi bà ấy biết Tô Khả bị người ta tiêm thuốc mê thì vô cùng tức giận.
Tô Khả hỏi bảo bảo có thể gặp chuyện không may hay không, bác sĩ kia nhíu mày, "Sẽ có chút ảnh hưởng
Lng của Tô Khả rét lạnh, sắc mặt trắng bệch, phản ứng đầu tiên chính là cô không muốn phá đứa bé này! Cô trăm cay nghìn đắng mà giữ lại đứa nhỏ này trên người, cô không muốn phá thai, dù đứa bé sẽ có thiếu sót thì cô cũng không muốn phá đứa bé này.
Bác sĩ kia thấy Tô Khả lộ ra sắc mặt như vậy thì lập tức nói: "Theo tình hình trước mắt thì vẫn còn được, cô phải bồi dưỡng thật tốt, tôi kê cho cô một vài loại thuốc thích hợp với phụ nữ có thai, cô cũng cần phải ăn nhiều trái cây hơn, thả lỏng tâm tình, biết không?"
Tô Khả gật đầu một cái, trên mặt đầy nước mắt.
Sau đo, Tô Khả cầm không ít chai lọ mà bác sĩ kê cho, đi đồn cảnh sát.
Trịnh Diệu Đông và Thẩm Đường đưa Tô Khả và cảnh sát Ngô đến đồn cảnh sát thì lập tức đi ra, mà lúc nãy, Trịnh Diệu Đông đã nói rõ mọi chuyện cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường nhìn Trịnh Diệu Đông, "Cậu cảm thấy là ai ?"
Mặc dù hắn cũng rất muốn đối phó Tô Cẩm Niên, cũng muốn xuống tay từ trên người Tô Khả, nhưng hắn sẽ không thấp kém như vậy, dùng thủ đoạn đối phó ác độc như vậy để Tô Khả và đứa nhỏ trong bụng của cô.
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, "Không phải mẹ anh ấy thì là Hoàng Nghê Thường, dĩ nhiên, em gái tôi làm cũng rất lớn. Cậu chờ chút, tôi gọi điện thoại hỏi nó một chút."
Thẩm Đường gật đầu.
Sau đó, Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại cho Trịnh Duyệt.
Mấy ngày nay Trịnh Duyệt đang nghỉ phép, điện thoại vẫn có thể kết nối được, cho nên Trịnh Diệu Đông rất nhanh là nói chuyện với Trịnh Duyệt.
"Anh, gió tây bắc thổi sao, anh lại có thể gọi điện thoại cho em." Giọng nói của Trịnh Duyệt vui sướng nhàn nhạt, bắt đầu thoải mái nói đùa.
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, "Sao hôm nay tâm tình tốt như vậy ."
"Anh trai, anh thật hài hước, hôm nay tâm tình em tốt thì có gì kỳ lạ sao?"
Trái tim Trịnh Diệu Đông lạnh lẽo, "Là em sao?" (anh Đông đang thất vọng)
"Em? Em cái gì?" Trịnh Duyệt cảm thấy Trịnh Diệu Đông quái lạ, "Anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi, cần gì phải vòng vo!"
Trịnh Diệu Đông nhắc nhở một chút, "Tô Khả."
"Ơ!" Trịnh Duyệt quát lạnh một tiếng, "Trịnh Diệu Đông, anh có ý gì?"
"Trong lòng của em tự hiểu!" Giọng nói của Trịnh Diệu Đông cũng lạnh xuống.
"Em tự hiểu cái gì chứ! Hả? Trịnh Diệu Đông, em xin anh, đầu óc bình thường một chút có được hay không, vì một người ngoài tới chất vấn em, anh có ý gì!"
"Anh giúp lí không giúp thân!" (ý là anh đứng về sự thật chứ không đứng về thân thích)
"Thôi đi!" Trịnh Duyệt nói: "Hôm nay em nói cho anh biết, chính là tâm tình em rất tốt, biết được Tô Khả mất đứa con nên tâm tình em rất tốt."
"Quả nhiên là em! Trịnh Duyệt, em làm anh quá là thất vọng!" Trịnh Diệu Đông rất đau lòng, thì ra là em gái của anh, mặc dù không là em ruột, nhưng trong lớp người trẻ của cả nhà họ Trịnh, quan hệ huyết thống của hai người là gần nhất. Nhưng em gái của anh lại trở thành người độc á như vậy, thật sự làm trái tim anh băng giá.
"Stop! Trịnh Diệu Đông, em cho anh biết! Chuyện của Tô Khả không phải là em làm! Có tin hay không tùy anh!"
Nói xong, Trịnh Duyệt cúp điện thoại.
Trịnh Diệu Đông nhíu mày nhìn Thẩm Đường, Thẩm Đường cũng nhíu mày.
"Cậu tin không?"
Thẩm Đường, "Hẳn không phải là em gái cậu."
"Có ý gì?"
"Cậu nghĩ đi, cho tới bây giờ chuỗi vòng ngọc của viện trưởng các cậu đều không rời khỏi người, cho dù chuỗi vòng ngọc được đặt trong ngăn kéo của ông thì cũng không lý do nào mà ông lại rời khỏi phòng làm việc, hơn nữa thời gian rời khỏi dài như vậy. Cậu không cảm thấy trong chuyện này rất kỳ lạ sao?"
Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm, "Đúng vậy, cả ngày lẫn đêm viện trưởng của mình ngồi ở phòng làm việc của ông thưởng thức bảo bối của ông, cho dù đặt chuỗi vòng ngọc trong ngăn kéo thì người cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng làm việc, hôm nay sao vậy?"
"Quan trọng nhất là đúng lúc đó, đám người kia thừa dịp phòng này không có người." Thẩm Đường mỉm cười, ý vị sâu xa nói: "Đám người kia không chỉ thừa dịp phong trống không, còn biết viện trưởng các cậu có món bảo bối vô cùng quan trọng, mà hiện tại bảo bối không mang theo trên người! Cậu cảm thấy em gái của cậu có thể tính toán rõ ràng như thế sao?"
Con ngươi Trịnh Diệu Đông trở nên phóng đại, trong lòng mơ hồ toát ra bóng dáng một người, sau đó lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng.
Viện trưởng còn đắm chìm trong vui sướng vì bảo bối của ông mất mà tìm lại được, giọng nói khi nhận điện thoại cũng vô cùng mừng rỡ.
"Đông à, sao vậy?"
"Ông nội Hoa."
"Ừ, ông nghe mà, khả năng nghe của ông vẫn tốt nhé. A ha ha ~"
Trịnh Diệu Đông không thấy đầu của anh đầy vạch đen, tiếp tục hỏi, "Ông à, con muốn hỏi, bình thường không phải ông đều ngồi ở phòng làm việc của mình sao?"
Viện trưởng Hoa vừa gật đầu vừa dùng một tay lau chuỗi vòng bảo bối của ông, "Đúng vậy."
"Vậy hôm nay sao ông có thể không có ở phòng làm việc của mình thời gian dài như vậy chứ, thậm chí còn không đeo chuỗi vòng ngọc trên người."
"Ha ha, ông còn tưởng chuyện gì đấy. Hôm nay cùng bác Tần của con đi xem Côn Khúc. Buổi sáng đó ông đặt chuỗi vòng ngọc trong ngăn kéo, lúc đi ra thì quên lấy, ông nghĩ ông cũng đi rồi, để ở đâu cũng ở chỗ đó thôi, dù sao cũng không có ăn trộm, làm sao biết cô gái đó tinh ranh như vậy, một lần ông không mang bảo bối theo người thì bị cô trộm đi. Cũng may vận khí của ông tương đối tốt oa. . . . . ."
(Côn Khúc hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.)
Ttrong lòng Trịnh Diệu Đông đã rõ ràng, liền gật đầu nói, "A, con biết rồi."
Thẩm Đường nhìn vẻ mặt Trịnh Diệu Đông, "Nói thế nào."
"Là bác Tần." Trịnh Diệu Đông thở dài.
Thẩm Đường cười lạnh, "Không phải người một nhà thì không vào một cửa mà."
"Thẩm Đường, cậu và Cẩm Niên xích mích, hoàn toàn là do một mình cậu muốn có được hay không." Trịnh Diệu Đông rất bất đắc dĩ, "Hơn nữa, Cẩm Niên và Tô Khả đã kết hôn rồi, chẳng phải lời này của cậu là đang nói Tô Khả."
Cằm Thẩm Đường cũng rớt xuống đất, "Kết hôn?"
Trịnh Diệu Đông gật đầu. Đây cũng là ngày hôm qua anh gọi điện thoại cho Đàm Thụ, Đàm Thụ nói cho anh biết. Anh thật không nghĩ tới, lần này Cẩm Niên chơi một đòn mạnh mẽ như vậy, lại ‘tiền trảm hậu tấu’, lén kết hôn cùng Tô Khả, nếu bác Tần biết, không biết cả nhà họ Tô sẽ ầm ĩ thành như thế nào. (tiền trảm hậu tấu: làm trước báo sau)
Chỉ là bạn bè như Cẩm Niên cũng quá không tốt, kết hôn cũng không nói với bọn họ một tiếng, chỉ là không nói với bọn họ thì có lẽ lần này Cẩm Niên chuẩn bị đầy đủ định sẽ ngả bài cùng bố mẹ anh, cuối cùng anh muốn đấu tranh với bố mẹ anh.
Aiya, người người đều thèm muốn cái xã hội thượng lưu quang vinh chói lọi, nhưng xấu xa, vô tình phía sau thì sao người ngoài có thể biết được. Chỉ có người ở trong đó mới có thể hiểu đầy đủ những bất đắc dĩ của họ.
Anh không có dũng khí ‘gạo nấu thành cơm’ giống như Cẩm Niên vậy. Hơn nữa, từ nhỏ anh cũng đã chấp nhận, sau này vợ của anh sẽ do bố mẹ của anh tìm. Mặc kệ là lợi ích hay là cái gì, anh tin tưởng bố mẹ của anh dù sao vẫn sẽ không hại anh.
Thẩm Đường sờ sờ cằm, xác nhận cằm còn tồn tại trên người mình, một hồi lâu, anh nhìn Trịnh Diệu Đông, "Thẩm Phỉ Phỉ ngu ngốc kia làm sao?" (chương 66 từng nhắc tới Thẩm Phỉ Phỉ)
"Thẩm Phỉ Phỉ?" Đột nhiên Trịnh Diệu Đông im lặng nhìn trời, "Mình cảm thấy cậu im lặng tốt hơn."
Thẩm Đường trợn to hai mắt, "Cậu có ý gì!"
"Mình cảm thấy cậu tình nguyện làm cho người ta không nói được lời nào." Trịnh Diệu Đông không nói mà liếc Thẩm Đường một cái, "Trong nhóm người chúng ta, ai không biết Tô Cẩm Niên hoàn toàn không có ý nghĩa đối với Thẩm Phỉ Phỉ chứ, đừng nói không có ý nghĩa, ngay cả biết cũng không biết tên Thẩm Phỉ Phỉ mà."
Trịnh Diệu Đông nhìn nhìn Thẩm Đường, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Đường hơi khó coi, Trịnh Diệu Đông tiếp tục nói, "Ừm, khả năng Cẩm Niên không biết cái tên Thẩm Phỉ Phỉ rất lớn, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô gái ở bên cạnh Cẩm Niên là em gái mình, mà bản lĩnh lớn nhất của em gái của mình chính là đuổi những cô gái khác đi."
Mặt Thẩm Đường đã rất đen : ". . . . . ."
Trịnh Diệu Đông nhún nhún vai, "Hơn nữa, mẹ kế của cậu mang cô gái ấy đến, rõ ràng chính là cậu thích mà, cậu còn phải xem mình như tình thánh, cả ngày là bộ dạng ngu ngốc ‘vì yêu hy sinh’, tình nguyện dốc lòng quyến rũ tất cả những cô gái xung quanh Cẩm Niên, sau đó cả ngày đối nghịch với Tô Cẩm Niên, làm cho cậu không biết là chị gái vẫn còn em gái Thẩm Phỉ Phỉ có thể lượn vòng giữa hai người, làm cho Cẩm Niên chú ý tới cô ấy. . . . . . Chà, về cái điểm nhỏ mọn này của cậu, trong nhóm chúng ta có ai không biết chứ. Có bao nhiêu người không từng khuyên cậu, sao cậu lại ương bướng mà để tâm chuyện vụn vặt chứ? Cậu thích Thẩm Phỉ Phỉ, cậu lại không tự theo đuổi đi!"
"Mình!"
"Mình cái mốc gì!" Trịnh Diệu Đông liếc anh một cái, "Bây giờ cậu có thể chết tâm rồi, đúng là Cẩm Niên đã kết hôn với Tô Khả."
Hai tay Thẩm Đường nhét vào trong túi, sắc mặt đen kịt, rất khó coi.
Trịnh Diệu Đông chọc cùi chỏ vào Thẩm Đường, "Xong rồi, bây giờ không phải đúng lúc suy nghĩ Thẩm Phỉ Phỉ vào đường cùng sao, mà cậu cũng có thể thừa lúc vắng mà vào đi chứ."
"Xí, mình ngốc vậy à, không có hứng thú!" Thẩm Đường hơi đỏ mặt.
"Được được được, có hứng thú hay không thì cậu tự biết, không cần phải nói với mình, mình hoàn toàn không có hứng thú với cô gái giống như con thỏ nhỏ kia."
"Cô ấy mới không phải là con thỏ nhỏ có được hay không! Hơn nữa, muốn cậu có hứng thú làm gì! Cô ngốc kia cũng không có hứng thú với cậu có được không!" Thẩm Đường liếc Trịnh Diệu Đông một cái.
"Lòng tốt mà bị coi là lòng lừa." Trịnh Diệu Đông khẽ lầm bầm, "Chỉ là Cẩm Niên thật sự lợi hại mà, hoặc là không nói chuyện yêu đương, một khi nói chuyện yêu đương thì lập tức nhìn đúng người." (ý anh nói là anh tốt bụng mà bị coi là không ra gì đấy)
"Cậu nói Tô Khả?"
Trịnh Diệu Đông gật đầu một cái, "Cô bé ấy rất thú vị. Hèn chị Lạc Phong cũng rơi vào."
"Đừng nói với mình là cậu cũng có hứng thú với cô ấy."
"Đi đi đi, lúc mình biết cô ấy, chính là đang trong quan hệ tay ba với Cẩm Niên và Nhạc phong. Mình sẽ không ngốc mà tiếp tục trộn một chân vào. Mình sợ nhất là phiền toái."
"Nhưng bản thân cậu chính là phiền phức." Mắt Thẩm Đường liếc Trịnh Diệu Đông, "Chỉ có điều, bây giờ mình rất mong đợi nhà họ Tô bắt đầu diễn vở kịch này."
"Cậu. . . . . ."
Thẩm Đường nhún nhún vai, cũng không biết "tranh đấu" cùng Tô Cẩm Niên bao nhiêu, bây giờ anh phát hiện chỉ cần Tô Cẩm Niên rơi vào tuyệt cảnh thì anh liền hả hê.
Trịnh Diệu Đông lại im lặng một lần nữa.
*
Lại tới một lần nữa, lòng Tô Khả đã không rối bòng bong giống như lần trước.
Mà lần này cảnh sát Ngô Lâm chủ yếu cũng chỉ ghi chép, rồi nói với Tô Khả, yên tâm trở về đi, sau khí có biện pháp xử lý vụ án này thì ông anh sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô.
Tô Khả gật đầu.
Đúng lúc này thì điện thoại của Ngô Lâm reo lên.
Sau đó, Ngô Lâm liền đi nhận điện thoại, người gọi điện thoại là cấp trên của ông, ý tứ của ông ấy là muốn lập tức xử lý vụ án này, không chỉ muốn lập tức xử lý mà còn phải xử lý nghiêm khắc.
Chỉ là một vụ án "trộm cắp", thông thường thì cấp trên sẽ không coi trọng như vậy, nhưng lần này lại quấy rầy cấp trên, điều này làm cho Ngô Lâm nghĩ mãi không ra, sau đó ông nghĩ tới Tô Khả nói "người tình nghi" trong lòng cô, đột nhiên vừa nghĩ, những người này đều có địa vị khổng lồ.
Như vậy bỗng chốc Ngô Lâm càng khẳng định Tô Khả bị oan nên liền nói với cấp trên, vụ án này, trong lòng ông có tính toán.
Người cấp trên kia lại bắt đầu nói chuyện tốt với ông, ví dụ như rất nhanh ông ta sẽ được điều đến trung ương, vị trí này sẽ trống, mà năng lực của ông, tài năng, kinh nghiệm cái gì đó, tất cả đều là ứng cử viên phù hợp nhất.
Trong lòng Ngô Lâm hiểu rốt cuộc cấp trên này có ý gì, trong lòng cười lạnh một cái, ngoài miệng cũng ‘đánh Thái Cực’, cứ như vậy mà nói chuyện với cấp trên rất lâu, chính là chậm chạp không cho cấp trên này câu trả lời rõ ràng nhất, cấp trên giận đến mắng, ông như vậy thì cả đời vùi trong cái cục này thôi.
Cúp điện thoại, Ngô Lâm suy nghĩ thật lâu.
Cả đời vùi trong cục?
Nếu như dựa vào loại thủ đoạn không công bằng leo lên thì cả đời vùi trong cục lại có làm sao đâu? Ít nhất ở lại chỗ này, không có người nhớ đến, trong lòng ông sẽ thoải mái.
Sau đó, ông làm chủ để Tô Khả về trước, ông sẽ mau chóng bắt được đám người kia, đến lúc đó trả trong sạch lại cho cô.
Tô Khả cười gật gật đầu.
*
Bây giờ tâm tình Tô Khả rất kém, cô không muốn làm cho mẹ của cô lo lắng nên gọi điện thoại cho mẹ cô, nói là cô muốn đi trường học. Mà dĩ nhiên là mẹ Tô Khả nghi ngờ không thôi. Tô Khả chỉ nói là cô muốn đi gặp bạn cùng phòng của cô. Tất nhiên mẹ của cô gật đầu.
Trong trường vẫn còn đồ đạc của Tô Khả cho nên trở về trường vẫn có một chỗ ở.
Sau khi Tô Khả trở về trường, tất nhiên mấy bạn cùng phòng nhiệt tình khác thường, một đám nhìn bụng của Tô Khả, Vương Mộng Mộng lại đưa tay ra sờ sờ bụng của Tô Khả, "Tiểu bảo bảo lại lớn một chút nè."
Tô Khả cười, dù sao cũng mới mười hai tuần, có thể bao lớn chứ.
Trò chuyện thật lâu, Tô Khả đã căng thẳng thần kinh một ngày hôm nay, rốt cuộc thì thả lỏng rồi.
Tô Khả nhìn trần nhà trên đâu, khóe miệng vẽ lên một đường cong.
Đúng vậy, đứa nhỏ vẫn còn, cảnh sát cũng tin cô, bây giờ quan trọng nhất là cô phải dưỡng thai thật tốt, sinh con ra.
*
Ban đêm, mây đen đã tản ra, lộ ra mấy ngôi sao. Đường lớn vẫn con ướt sũng, Tô Cẩm Niên ngồi tắc xi, sau đó mới nhớ tới hiện tại điện thoại di động của anh còn tắt máy .
Sau đó Tô Cẩm Niên lập tức mở máy, trong nháy mắt, rất nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn đã tới.
Có Tô Khả, có Trịnh Diệu Đông . . . . . .
Tô Cẩm Niên lập tức gọi điện thoại cho Tô Khả, rât lâu giọng nói của Tô Khả mới vang lên.
"A lô?"
"Khả Khả."
"Cẩm Niên." Giọng nói Tô Khả hơi khàn khàn, có lẽ là do chuyện ‘kinh hồn động phách’ ban ngày. (kinh hồn động phách : quá hoảng sợ)
"Anh đã trở về, Khả Khả." Giọng nói của Tô Cẩm Niên có một chút cấp bách.
Tô Khả vốn còn mê mang buồn ngủ, nghe Tô Cẩm Niên trở lại thì lập tức liền có tinh thần, mặc dù giọng nói vẫn vô cùng khàn nhưng vẫn nói, "Anh trở lại sao?"
"Ừ." Tô Cẩm Niên gật đầu.
"Bây giờ em đang ở trường."
"Chờ anh."
"Dạ."
Một đoạn thời gian thật dài sau đó, Tô Khả và Tô Cẩm Niên cũng đều không nói gì, giống như là đang nghe tiếng hít thở của nhau, cảm giác như vậy, có vẻ như hai người kề sat bên nhau.
Cuối cùng cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên nói với tài xế: "Đến đại học X."
Tâm tình của anh rất kiềm chế, lúc nãy Tô Khả cũng không nói một chút về đứa bé, nhưng giọng nói thực sự đã khàn đi, ngày thường thích nhất là nói chuyện trời đất cùng cô, hôm nay lại chỉ có thể nói một chút như vậy.
Hơn nữa trước khi Trịnh Diệu Đông nói chuyện với anh thì anh chỉ biết con đã mất rồi. Trong lòng của anh cũng thật là khó chịu, mặc dù anh đã từng nói không cần đứa bé này, nhưng bây giờ, lúc con thật sự đã không con thì trong lòng của anh thật khó chịu.
Cảm giác bị đè nén, giống như là thế giới ồn ào đến tối tăm trời đất cũng không thể nói ra.
Tài xế xe lái chậm, dù sao một trận mưa lớn trút xuống nên đường vẫn rất trơn. Tô Cẩm Niên cảm giác anh đã trải qua thời gian dài dằng dặc mới tới trường của Tô Khả.
Lúc này Tô Khả và mấy bạn cùng phòng của cô chờ anh ở cổng trường.
Anh đi lên trước, lập tức ôm lấy Tô Khả, ngửi mùi thơm ngát trên tóc cô.
"Thật xin lỗi, anh tới muộn."
Đột nhiên Tô Khả khóc lên.
Mấy bạn cùng phòng phía sau nhìn họ, lần đầu tiên phát hiện thật ra thì Hoa Sen Trắng cũng nhiệt tình như lửa, vừa thấy mặt thì đã ôm lấy Tô Khả, mặc dù khuya rồi có thể mọi người không nhìn thấy, nhưng vẫn có không ít sinh viên qua lại.
Mà Tô Khả, chẳng biết tại sao lại khóc nữa?
Ôi hu hu, họ không nghĩ ra, dù sao Tô Khả không kể cho các cô chuyện xảy ra ở trên người cô ngày hôm nay.
Chỉ là mấy bạn cùng phòng của Tô Khả vẫn rất hiểu rõ, rất biết điều mà rời đi, dù sao làm mấy cái bóng đèn sáng ngời, các cô cũng không muốn.
"Sao ra đây làm gì."
"Em muốn đón anh."
Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Tô Khả hồi lâu, lấy tay lau chùi hết nước mắt bên mắt cô, sau đó hôn lên trán cô, "Thật xin lỗi, bây giờ anh không nên qua đây."
Tô Khả thấy như vậy thì trong mắt Tô Khả đều là ý cười, sau đó cô phồng má, cố ý nói, "Anh không muốn giúp bố vợ của anh sao?"
Tô Cẩm Niên cười, ngửa mặt lên trời, hốc mắt hơi rưng rưng, hồi lâu, "Giúp chứ!"
Tô Khả ôm Tô Cẩm Niên thật chặt, Tô Cẩm Niên cũng ôm Tô Khả lại, thật chặt, làm Tô Khả hít thở không thông.
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, "Sao đột nhiên trở lại?" Tô Khả cũng không biết lúc này Tô Cẩm Niên đã biết cô "mất" đứa bé, cho nên mới mở miệng hỏi như thế.
Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tô Khả, "Nhớ em."
Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, lúc này một đám nam sinh mới từ tiệm net trở về, nhìn thấy dáng vẻ Tô Cẩm Niên và Tô Khả như vậy thì không nhịn đuọc huýt gió, "Oa oa, anh em, đi khách sạn đi."
"Oa, đi khách sạn đi." Rất nhanh, mấy người khác cũng ồn ào lên, sau đó cười cười nhốn nháo mà đi xa.
Tô Khả mếu máo nhìn Tô Cẩm Niên của cô cũng mếu máo như vậy. Hồi lâu, hai người tay trong tay, rời đi về biệt thự nhỏ của Tô Khả.
*
Khi Tô Khả lại ngủ lần nữa thì Tô Cẩm Niên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Tô Khả ngủ, gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Đông.
"Là ai?"
Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản, anh tin tưởng chắc chắn sẽ Trịnh Diệu Đông điều tra. Thật ra là nếu Trịnh Diệu Đông không điều tra thì anh cũng mơ hồ rõ ràng người đó là ai.
Nhưng trong lòng của anh, mặc dù đối với người đó đã tuyệt vọng thì vẫn không hy vọng từ trong miệng người khác nghe được tên của bà.
Trịnh Diệu Đông trầm mặc rất lâu, "Cẩm Niên, anh phải bình tĩnh."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tô Cẩm Niên nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám.
Anh xoay người, nhìn Tô Khả ngủ say, không ngờ, hôm nay cô đã trải qua nhiều như vậy. Mặc dù Trịnh Diệu Đông nói rất hời hợt, nhưng mà lòng của anh vẫn xoắn lại.
Anh tiến lên, vén sợi tóc rũ xuống bên tai cô, cài sau tai. (tình quá >.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]