Lòng của Tô Khả "bộp bộp" rơi xuống, xong rồi, thật sự là tư thế hiện tại của cô nhìn hơi khó coi, sau đó nghĩ lại, trong lòng cô mừng rỡ nhiều hơn.
Anh tới, rốt cuộc anh đã tới! Cẩm Niên của cô, ngày hôm qua vẫn còn gọi điện thoại cho cô, hôm nay đã tới rồi!
Tô Khả cảm thấy kể từ khi cô và anh kết hôn, cuộc sống của cô đều ở trôi qua trong hạnh phúc lâng lâng.
Tô Cẩm Niên mím môi chậm rãi tiến lên, kéo Tô Khả một cái, lại đưa tay ra, khi định kéo Doãn Lạc Phong lên thì Doãn Lạc Phong đã tự đứng lên.
Tô Cẩm Niên cũng không nhìn Doãn Lạc Phong mà chuyển ánh mắt nhìn đáy mắt tràn đầy vui sướng của Tô Khả.
Tô Khả như không thể tin, hai tay túm tay áo Tô Cẩm Niên thật chặt, còn không ngừng chớp mắt.
Tô Cẩm Niên nhàn nhạt cười cười với Tô Khả, một luồng khí thanh nhã tràn vào lòng Tô Khả.
"Tiểu Phong Phong, con không sao chứ?" Mặt mẹ Tô Khả lo lắng.
Bố Tô Khả cũng chạy tới, nhìn tình hình trong phòng khách, đang nhìn quần áo nhiều nếp nhăn của Doãn Lạc Phong, lập tức nói: "Tiểu Phong à, té có đau không, muốn đi bệnh viện hay không? Không sao, con cứ xem như nơi này là nhà con đi, coi chúng ta là bố mẹ của con là được rồi, đừng thấy ngại nha. . . . . ."
Thật ra thì lời của bố Tô Khả cũng đang nói với Tô Cẩm Niên, bởi vì đối với con rể Tô Cẩm Niên quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498759/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.