Buổi sáng Tô Khả đều dậy rất sớm. Vì là chủ nhật, không cần đi tới đơn vị của Tô Cẩm Niên, cho nên Tô Khả dậy sớm ngồi trên băng ghế ngẩn người nhìn điện thoại di động của mình, thỉnh thoảng khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Trần Tĩnh Tĩnh vừa rời giường, nhìn nụ cười của Tô Khả, không nhịn được run một cái, "Tô Khả à, cậu có cần cười như vậy hay không. . . . . ."
Tô Khả quay lại nhìn đầu Trần Tĩnh Tĩnh rối bù, trịnh trọng nói, "Có phải mình cười rạng rỡ như hoa xuân không?"
Trần Tĩnh Tĩnh không nói gì.
Vương Mộng Mộng mua điểm tâm từ bên ngoài trở về, nhìn dáng vẻ Trần Tĩnh Tĩnh im lặng một chút, lại nhìn nụ cười can đảm trên mặt Tô Khả một chút, trong nháy mắt liền hiểu, vội vàng nói, "Sao im lặng vậy, cậu tắm rửa rồi ăn điểm tâm thôi."
Không bao lâu sau, điện thoại Tô Khả rung lên, vừa nhìn, là cái người Doãn Lạc Phong gọi điện thoại tới, Tô Khả bắt máy, "A lô."
"Xuống lấy quần áo." Doãn Lạc Phong nói mấy tiếng đơn giản, sau đó lập tức cắt máy.
Tô Khả buồn rầu, nghĩ đến ngày hôm qua mình mặc quần áo của Doãn Lạc Hàm trở về túc xá, quần áo của mình còn để ở nhà bọn họ, vì vậy "từ từ" xuống lầu.
Xe của Doãn Lạc Phong đang ở dưới ký túc xá của Tô Khả, Tô Khả đi xuống, Doãn Lạc Phong trực tiếp đem một túi quần áo ném vào trong ngực Tô Khả, sau đó nhìn Tô Khả từ trên xuống dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498720/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.