Nhà cũ của Tô gia
Giăng đèn kết hoa, khách khứa chật nhà.
Ông nội của Tô Cẩm Niên, Tô Đức Quang, mặc dù tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khỏe mạnh, thoạt nhìn thì giống ông cụ sáu mươi tuổi hơn. Lúc này, ông đang ngồi trong phòng sách, cùng mấy chiến hữu cũ đã lâu không gặp mặt trò chuyện.
Tô Cẩm Niên thì rất nhu thuận đứng bên người ông.
Mấy bạn chí cốt của ông cười ha hả nhìn Tô Cẩm Niên, "Lão Tô à, nhiều năm không gặp như vậy, cậu trai nhà ông đã lớn như vậy nha. Quả nhiên là ‘nhất biểu nhân tài’ mà." (nhất biểu nhân tài: người tài giỏi, tuấn tú đẹp trai)
"Ha ha." Dĩ nhiên ông cụ Tô vô cùng cao hứng.
"Cẩm Niên này, Cẩm Niên mấy tuổi vậy." Một ông cụ khác tiếp lời hỏi tận gốc, nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới.
"Qua năm nay đã hai mươi lăm rồi, aiya, cũng lớn như vậy rồi." Tô Đức Quang nhìn Tô Cẩm Niên, trong mắt là một mảng yêu thương.
"Năm tháng không buông tha con người mà, Cẩm Niên cũng hai mươi lăm à. . . . . . Đúng rồi, Cẩm Niên." Người nọ cảm thán xong, liền nhìn Tô Cẩm Niên, đáy mắt là một mảnh tán thưởng.
"Ông Vương."
"Cẩm Niên à, bây giờ có đối tượng không?"
"Nó còn nhỏ, làm sao hiểu được đối tượng chứ." Ông cụ Tô cười nhìn cháu đích tôn của mình.
"Đâu còn nhỏ, cũng hai mươi lăm rồi, lúc tôi ở tuổi này, con của tôi đều ở bên ngoài đá bóng rồi. Ông cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498716/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.